Lục Bán Trang nhìn về phía Diệp Huyền.
- Bánh nướng đâu?
Diệp Huyền:...
Lúc này, Lục Bán Trang đột nhiên quay đầu nhìn về phía nơi xa, ngay lập tức, nàng đột nhiên thả người nhảy lên, sau đó đột nhiên chưởng vào mặt đất.
Ầm!
Toàn bộ mặt đất run lên dữ dội, trong bóng tối, có đồ vật gì đó bị đánh bay.
Đúng lúc này, Lục Bán Trang bỗng nhiên ngẩng đầu, ngay lập tức, hai tay đột nhiên đan xen ngăn cản ở phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang sinh ra, Lục Bán Trang lùi lại bốn năm trượng, nàng vừa dừng lại, mặt đất dưới chân nàng sụp đổ trong nháy mắt!
Lục Bán Trang quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền.
- Trung Thổ Thần Châu, cẩn thận.
Nói xong, nàng đột nhiên xông lên phía trước.
Ầm!
Trong bóng tối, một tiếng nổ tung nổ vang, rất nhanh, Lục Bán Trang lui về vị trí ban đầu.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền cau mày, bởi vì hắn cảm nhận được bốn phía có mấy chục đạo tàn ảnh đang phóng thẳng về phía đám người Lăng Hàn!
Đều là sát thủ đỉnh cấp!
Diệp Huyền giẫm một cái, trong chốc lát, vô số đại địa chi lực hội tụ vào người hắn.
Ngay lập tức, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên bay ra.
Cách đó mấy trượng.
Xùy!
Một tên sát thủ bị kiếm xuyên qua đầu, máu tươi bắn tung tóe!
Trên tường thành, Khương Cửu đột nhiên nói:
- Ra tay!
Nàng vừa dứt lời, gần 100 binh sĩ đột nhiên cầm trường thương cùng trường thuẫn trong tay xông ra ngoài thành, 100 người này nhanh chóng bao vây chung quanh đám người Dạ Ly, bọn họ cũng không có chủ động ra tay, mà là vây quanh đám người Lăng Hàn, dùng lá chắn hợp thành một cái thùng sắt!
Nếu như nói đơn đấu, bọn họ nhất định không phải đối thủ của những sát thủ này, nhưng nếu là giao đấu, bọn họ hoàn toàn không sợ những sát thủ này.
Binh sĩ và sát thủ, vẫn có khác nhau rất lớn!
Tăng thêm có Diệp Huyền kiềm chế, những binh lính này càng không sợ những sát thủ này, bởi vì kiếm của Diệp Huyền đều là miểu sát...
Linh Tú kiếm đến nơi nào, nơi đó sẽ có người chết!
Kiếm của Diệp Huyền, cho dù là cường giả Thần Hợp cảnh cũng đỡ không nổi, bản thân là hai loại kiếm ý, cộng thêm đại địa chi lực, trọng yếu nhất chính là kiếm còn có cấp bậc Chân kiếm!
Cho dù là linh khí Minh giai, Linh Tú kiếm cũng có thể tuỳ tiện chém vỡ, huống chi, những sát thủ này, phần lớn đều mang chỉ có linh khí cực phẩm!
Hai bên giao thủ một lúc, đã có năm sáu tên sát thủ ngã xuống.
Đúng lúc này, một đạo tàn ảnh đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền bỗng nhiên quay đầu, chém xuống một kiếm.
Oanh!
Một tiếng nổ vang sinh ra, Diệp Huyền liền lùi lại mười trượng, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt cách đó không xa, một nam tử trung niên chậm rãi đi về phía hắn!
Không phải người trẻ tuổi!
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm đối phương là Thần Hợp cảnh, không phải Vạn Pháp cảnh!
Người trước mặt lại không phải Thần Hợp cảnh bình thường, hắn đã dừng lại tại Thần Hợp cảnh không biết bao nhiêu năm, thực lực không thể nghi ngờ là vô cùng khinh khủng!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, không nói nhảm bất kỳ cái gì, thân hình hắn run lên, hắn xông thẳng về phía Diệp Huyền, nơi hắn đi qua, mặt đất bắt đầu nổ tung tóe, cùng lúc đó, càng có âm thanh không khí nổ tung vang lên!
Thân thể xé rách không khí!
Diệp Huyền cầm chặt Linh Tú kiếm, yên lặng một chớp mắt, đột nhiên hắn biến mất tại chỗ.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Hắn hiện tại, căn bản không thể kéo dài, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Bằng không thì, đám binh sĩ kia không thể nghi ngờ sẽ gặp nguy hiểm!
Trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên trong quá trình chạy tới, hai tay nắm chặt thành quyền, trong chốc lát, một cỗ quyền thế kinh khủng giống như vỡ đê dâng trào trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, quần áo toàn thân hắn đột nhiên nâng lên, hai quả đấm tỏa ra ánh sáng chói mắt như mặt trời.
Quyền ra, kiếm đến!
Oanh!
Một tiếng nổ vang rung trời truyền khắp nơi, Diệp Huyền và nam tử vừa chạm vào nhau, Diệp Huyền liên tục lùi lại, nam tử trung niên trước mặt hắn cũng điên cuồng lùi lại, mỗi bước hai người lui lại, mặt đất sẽ nổ tung giống như bị cày nát.
Rất nhanh, hai người ngừng lại, vừa dừng lại, Diệp Huyền đã xông lên lần nữa!
Đây chính là chỗ tốt của thân thể cường hãn, có thể chịu đựng lực lượng cường đại!
Khi thấy Diệp Huyền trực tiếp vọt tới, sắc mặt nam tử thay đổi! Bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ hết lực lượng va chạm vừa rồi, trong cơ thể không ngừng chấn động, ngũ tạng như rách ra, mà Diệp Huyền vậy lại không có việc gì!
Không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên nam tử trung niên giẫm chân phải một cái, thân thể hắn lao tới, mượn nhờ thế chạy, tay phải hắn nắm chắc thành quyền, một cỗ quyền thế cường đại sinh ra trong tay hắn, bởi vì lực lượng quá mức mạnh mẽ, tăng thêm phía trước bị lực lượng trùng kích, bởi vậy, khi hắn hội tụ lực lượng thì tay phải của hắn cũng nứt ra!
Mà vào lúc này, nam tử trung niên cũng không lo được nhiều như vậy, bởi vì không tiếp nổi một kiếm này, hắn phải chết!
Hai người lại liều mạng lần nữa, không có người nào nhượng bộ!
Yên lặng một chớp mắt.
Oanh!
Một bóng người đột nhiên bay ra ngoài, chính là trung niên nam tử kia!
Diệp Huyền đang muốn thừa thắng xông lên, đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn sang bên phải, cách đó không xa, đã có hơn mười người binh sĩ Khương quốc ngã xuống!
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Diệp Huyền xuất hiện thần thái dữ tợn, thân hình hắn run lên, hắn lao sang, cùng lúc đó, một thanh kiếm chém ra ngoài.
Xùy!
Cách đó vài chục trượng, đầu của một tên sát thủ đột nhiên bay ra ngoài.
Miểu sát!
Trực tiếp miểu sát!
Nhìn thấy Diệp Huyền đánh tới, những đạo binh Ám giới dồn dập kinh hãi, bởi vì Diệp Huyền có thể nhìn thấy vị trí ẩn thân của bọn họ!
Nếu sát thủ không có tính thần bí, thực lực là sẽ giảm rất nhiều.
Nơi xa, nam tử trung niên đối chiến cùng Diệp Huyền lúc trước, hắn nhìn Diệp Huyền thật sâu, sau đó hắn quay người rời đi.
Không thể đánh!
Ban đầu hắn cảm thấy, chính mình có cơ hội chém gϊếŧ Diệp Huyền, sau đó thu hoạch được thù lao kếch xù, bởi vì hắn cách Vạn Pháp cảnh rất gần. Lúc này hắn phát hiện, cho dù nửa cái chân đạp vào Vạn Pháp cảnh, hắn cũng không nhất định có thể đánh thắng được Diệp Huyền.
Mặc dù đầu của Diệp Huyền rất đáng tiền, thế nhưng, đầu của hắn càng đáng tiền.
Nam tử trung niên quả quyết chọn rời đi!
Ít nhất hiện tại còn không muộn!
Nơi xa, trên tường thành, Khương Cửu nhìn thoáng qua chân trời, nói khẽ:
- Nhanh! Chịu đựng!
Trời đã sắp sáng rồi!
Chỉ cần hừng đông, những sát thủ này sẽ không dám vây công không kiêng nể như hiện tại.
- Chết!
Đúng lúc này, đột nhiên dưới thành vang lên tiếng rống giận dữ của Diệp Huyền, sau tiếng rống giận này, một tia kiếm quang sáng như tuyết sinh ra.
Xùy!
Đầu của một tên sát thủ áo đen bay lên cao, bị chém gϊếŧ trong nháy mắt!
Nhưng mà, những binh sĩ Khương quốc đã sắp không ngăn cản được.
Lúc này, đột nhiên Khương Cửu trên tường thành nhảy xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt binh sĩ trên tường thành thay đổi, rất nhanh, các binh lính dồn dập đi theo xông ra khỏi thành.
Khương Cửu đột nhiên quay người gầm thét.
- Lui ra!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực