Lên núi?
Diệp Huyền ngây người, sau đó nhìn Lục Tiêu Nhiên:
- Đơn giản vậy sao?
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu:
- Đương nhiên sẽ không đơn giản, trên núi có trận pháp áp chế, ải này định ra để đào thải những người có cảnh giới không ổn định, mặc dù đại đa số người ở đây đều đạt tới Ngự Khí cảnh, nhưng rất nhiều người là mượn ngoại lực mà lên, căn cơ phù phiếm!
Diệp Huyền gật đầu, sau đó nhìn về phía mập mạp Lục Minh:
- Tiền bối, dường như tiểu Minh còn chưa đạt tới Ngự Khí cảnh!
Lục Tiêu Nhiên cười khổ:
- Đương nhiên là chưa, lần này hắn dùng danh ngạch đặc thù để vào Thương Mộc học viện.
- Danh ngạch đặc thù?
Diệp Huyền có chút không hiểu:
- Ý gì?
Lục Tiêu Nhiên có chút xấu hổ:
- kỳ thực là dùng tiền mua học vị, có điều, không phải là học viên chính thức, sẽ học thấp hơn một lớp, trong lớp này cũng sẽ có đạo sư chỉ dạy, nhưng kém hơn học viên chính thức nhiều, hơn nữa, cũng không có thân phận học viên chính thức.
Một bên, Lục Minh có chút bất mãn nói:
- Đại ca, cha, hai người làm gì cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi a!
Nghe vậy, Lục Tiêu Nhiên giận không chỗ tiết, cả giận nói:
- Ngươi còn muốn mặt mũi cái lông, nếu không phải ngươi không đủ cố gắng, cha ngươi phải đi đau khổ cầu người ta cho ngươi tranh thủ học vị sao?
Lục Minh nhếch miệng, không dám mạnh miệng.
Diệp Huyền cùng Diệp Linh nhìn nhau cười.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên nói:
- Diệp tiểu hữu, chúng ta tới điểm xuất phát đi.
Diệp Huyền gật đầu, cứ như vậy, bốn người tới một con đường nhỏ dưới chân núi, mà bên đường nhỏ, có một cọc gỗ, trên cọc gỗ, xuyên một tên nam tử đã chết không biết bao lâu!
Đám người xung quanh ồn ào nghị luận!
Diệp Huyền nhìn qua người này, sau đó nhìn Lục Tiêu Nhiên:
- Tiền bối, đây là?
Lục Tiêu Nhiên trầm giọng nói:
- Học viên Thương Lan học viện!
Thương Lan học viện!
Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:
- Cũng ở Đế đô chúng ta sao?
Lục Tiêu Nhiên gật nhẹ:
- Ngươi chưa nghe qua cũng là bình thường, hiện người Khương quốc cơ bản chỉ biết Thương Mộc học viện, ít người biết Thương Lan học viện. Kỳ thực ở tiền triền Thương Lan học viện cùng Thương Mộc học viện đều nổi danh, không biết vì sao, hai nhà lại biến thành tử địch, mỗi ba năm đều có một hồi sinh tử luận võ, không chết không thôi. Sau này, cũng không biết vì sao, thực lực Thương Lan học viện dần suy yếu, mà Thương Mộc học viện ngày càng lớn mạnh, thế nên… năm mươi năm gần đây, học viên Thương Lan học viện cơ hồ toàn bại, mà những người đại biểu Thương Lan học viện tham gia luận võ, đều bị đóng trên con đường nhỏ này, ngươi từ đây đi lên, sẽ còn gặp được rất nhiều thi thể.
Nói xong, hắn lắc đầu thở dài:
- Dựa theo ước định hai bên, nếu Thương Lan học viện có thể thắng một lần, liền có thể mang thi thể số học viên này đi, đáng tiếc, mấy chục năm nay, Thương Lan học viện chưa có bất cứ người nào có thể thắng học viên Thương Mộc học viện!
…
Thương Lan học viện!
Diệp Huyền nhìn qua thi thể của nam tử trước mắt, lòng thầm cảm khái, lúc còn ở Thanh thành, vì lợi ích thế gia mà tranh đoạt, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn, nhưng hắn không nghĩ tới, tranh đấu giữa các đại thế lực, lại còn càng thêm tàn nhẫn, hơn nữa một chút thể diện cũng không để lại.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên chỉ một cái đài nhỏ bên đường:
- Tiểu hữu biết đây là gì không?
Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, đài nhỏ chỉ rộng chừng bốn mươi trượng, mà trên đài, có chín con rối gỗ cầm kiếm.
Chín con rối gỗ, chính tề đứng đó!
- Thứ này là?
Diệp Huyền có chút hiếu kỳ hỏi.
Lục Tiêu Nhiên nói nhỏ:
- Đây là Cửu Cung trận nổi danh củ Thương Mộc học viện, nghe nói là do tổ sư Thương Mộc học viện sáng tạo, bách quốc Thanh châu này, phàm là nơi nào có Thương Mộc học viện, nơi đó đều sẽ có một trận này. Mà mục đích tồn tại của nó, nghe nói là để sát hạch, một sát hạch đặc biệt, phàm là người dưới hai mươi tuổi có thể phá được trận này, viện trưởng Thương Mộc học viện nhất định phải thu người này thành học viên thân truyền, cũng có nghĩa là đệ tủ nhập thất của viện trưởng.
Nói xong, hắn lắc đầu cười một tiếng:
- Đáng tiếc, đã hơn năm mươi năm nay, chưa có ai phá được trận này.
Cửu Cung trận!
Diệp Huyền đánh giá đám rối gỗ:
- Trận này rất lợi hại phải không?
Lục Tiêu Nhiên cười khổ:
- Không phải lợi hại bình thường, từng có một tên Lăng Không cảnh muốn thử, đáng tiếc, còn không chống được mười giây, đã bị trực tiếp chém gϊếŧ. Mà trước hai mươi có thể đạt tới Lăng Không cảnh, đã ít lại càng ít!
Nói tới đây, hắn có chút dừng lại:
- Nghe đồn Thương Mộc học viện từng mời An Quốc sĩ tới đây phá trận, có điều, đến cùng là nàng có tới không, cũng không ai biết.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một âm thanh già nua đột nhiên vang lên:
- Sát hạch bắt đầu!
Thanh âm này vừa xuống, người tụ tập bên dưới lập tức xông lên…
Diệp Huyền quay đầu vuốt đầu Diệp Linh, sau đó nhìn Lục Tiêu Nhiên:
- Lục tiền bối, phiền tiền bối chiếu cố muội muội ta!
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Được!
Diệp Linh ôm nhẹ Diệp Huyền:
- Ca, cố lên!
Diệp Huyền cười hắc hắc, sau đó lập tức gia nhập đám người.
Nhìn Diệp Huyền biến mất trong đám người, Diệp Linh mỉm cười, thế nhưng rất nhanh, toàn thân nàng run lên một cái, tựa như rơi vào hầm băng, hàn khí tản ra bốn phía, tựa như một khối băng.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Tiêu Nhiên vội vàng nói:
- Đi, chúng ta về trước!
Diệp Linh lắc đầu:
- Lục bá bá, không, không sao, ta…
Nói xong, nàng lấy ra khối Thiên Hỏa Noãn Ngọc kia:
- Có cái này, ta, ta sẽ không sao!
Lục Tiêu Nhiên đang muốn nói thêm, Diệp Linh lại ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nói khẽ:
- Chỉ khi thấy ca ca gia nhập Thương Mộc học viện, ta, ta, ta mới có thể an tâm!
Lục Tiêu Nhiên thấp giọng thở dài, nhẹ vỗ Lục Minh:
- Đi lấy cho Linh tỷ hay tấm da nhung, tốc độ nhanh một chút!
Tiểu mập mạp Lục Minh vội gật đầu, sau đó quay người chạy đi.
Nơi xa, Diệp Huyền đã biến mất trong đám người, tương tự như người khác, Diệp Huyền cũng có chút hưng phấn kích động, bởi Thương Mộc học viện đã ở trước mắt, một khi gia nhập Thương Mộc học viện, muội muội hắn sẽ có hy vọng chữa bệnh!
Trong đám người, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, hít sâu một hơi:
- Liều đi! Vì muội muội, cũng là vì chính ta!
Nói xong, hắn bước nhanh hơn.
Vốn lúc đầu mọi người xông rất nhanh, thế nhưng, khoảng chừng mười dặm, cơ hồ chín phần người đã phải giảm tốc độ, hơn nữa càng lúc càng chậm!
Không, chính xác hơn là bị ép chậm lại, bởi trên người đột nhiên xuất hiện một cỗ áp lực vô hình, mỗi khi tiến lên một bước, áp lực này sẽ lại càng nhiều hơn một phần. Thế nên, khi người trước nhất đi được chừng hai mươi dặm, bên dưới đã có người dần bị đào thải!
Có điều, mấy người dẫn đầu vẫn giữ được tốc độ rất nhanh!
Dễ để nhận thấy, có người rất kém, nhưng cũng có người rất cường đại.
Diệp Huyền không nhanh không chậm, cỗ áp lực kia, hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn!
Bởi, gân cốt cùng thân thể của hắn hiện tại, cho dù là Lăng Không cảnh cũng không thể so hơn.
Ẩn cảnh!
Ưu thế của Ẩn cảnh lộ ra một cách rõ ràng!
- ---------
Phóng tác: xonevictory