Diệp Huyền ngây người, có chút không hiểu:
- Vì sao? Nếu ta không xuất kiếm, chuyện này sẽ có thể lắng lại!
- Hừ!
Nữ tử thần bí lạnh lùng nói:
- Lắng lại? Làm người khéo đưa đẩy, không có gì đáng trách, nhưng nếu người thân nhất bị đối đãi như thế, mà còn nghĩ tới hậu quả, vậy có tư cách gì cầm kiếm? Hơn, nếu ngươi không xuất một kiếm kia, tâm cảnh sẽ khó chịu, kiếm tâm vỡ vụn, đời này không còn cơ hội trở thành một Kiếm tu mạnh mẽ.
- Kiếm tâm vỡ vụn? Tại sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Nữ tử thần bí nói:
- Kiếm tu Kiếm tu, tu chính là Kiếm, cũng là tu tâm, mà bản tâm, mới là “Tâm” chân thực nhất. Lúc đó, ngươi muốn đòi lại công đạo cho muội muội, ngươi muốn gϊếŧ ngươi, nhưng nếu ngươi lại vì cố kỵ hậu quả, vi phạm bản tâm, đương nhiên, ngươi có thể sẽ không cảm thấy gì, nhưng kiếm của ngươi lại sẽ bị trói buộc, Kiếm Tâm Thông Minh mà ngươi vừa lĩnh ngộ cũng sẽ tiêu tán.
Diệp Huyền cười khổ:
- Tiền bối, nếu Kiếm tu đều phải cương như thế, sợ là sẽ không sống được bao lâu a!
Nữ tử thần bí nói khẽ:
- Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kiếm tu ít như thế, đặc biệt là Kiếm tiên chân chính, đã ít lại càng ít! Đây cũng là nguyên nhân ta từng nói với ngươi, Kiếm đạo, còn khó hơn ngươi tưởng tượng!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, hiện hắn cũng có thể cảm giác được một chút.
Nữ tử thần bí lại nói:
- Ta vốn không thể xuất thủ, lần này ra ngoài, ngươi biết hậu quả thế nào không?
Hậu quả?
Diệp Huyền ngây người, vô thức nói:
- Hậu quả gì?
Nữ tử thần bí nói:
- Trước đó ta đã nói với ngươi, phong ấn trong Giới Ngục tháp đã bị nới lỏng, mà lần này ta xuất thủ, phong ấn trong tháp cũng bị chịu ảnh hưởng, nói đơn giản hơn, chính là phong ấn tầng thứ hai sẽ sớm bị giải, nhiều lắm là bốn tới năm tháng, phong ấn tầng hai sẽ hoàn toàn biến mất. Nếu tới lúc đó mà ngươi còn chưa tìm được Đạo tắc, ngươi chết chắc không thể ngờ. Cũng đừng trông chờ vào ta, nếu ta xuất thủ đối phó với người ở tầng thứ hai, phong ấn tháp này sẽ hoàn toàn bị cởi bỏ, lúc đó, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa, ta không thể vì ngươi mà làm hỏng phong ấn tháp này, ngươi hiểu chứ?
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau nói:
- Sao tiền bối không thể xuất thủ?
Nữ tử thần bí nói:
- Ít nhất là trước khi ngươi tìm được một đạo Đạo tắc, ta không thể xuất thủ lần nữa, thậm chí không thể ra ngoài. Đương nhiên, coi như có thể xuất thủ, ta cũng sẽ không xuất thủ, thứ cho ta nói thẳng, vừa rồi là ra thấy ngươi dám rút kiếm đòi công đạo, cũng là ngứa mắt kẻ kia, ngươi hiểu?
Diệp Huyền gật đầu:
- Ta hiểu.
Hắn hiểu, người nhất định phải tự dựa vào bản thân, rất rõ ràng, người ta giúp hắn một lần, không có nghĩa là sẽ giúp lần thứ hai, hắn cũng không có tư cách đề người ta giúp lần thứ hai!
Người ta giúp một lần đã là thiên đại ân tình!
Diệp Huyền hắn không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa, sẽ không nghĩ nghĩ người ta giúp hắn là chuyện đương nhiên, cũng sẽ không nghĩ tới, gặp phiền phức là sẽ để người ta xuất thủ!
Tự dựa vào bản thân mới là vương đạo.
Bởi vậy, hắn không có bất cứ tâm ý ỷ lại, ngược lại, lời cuối của nữ tử thần bí lại khiến hắn hiểu rõ, vạn sự đều phải dựa vào bản thân! Đem hy vọng ký thác lên người khác, vốn là chuyện không thực tế, cũng là chuyện vô cùng ngu xuẩn!
Vấn đề phong ấn… Đạo tắc, muốn tìm Đạo tắc, hắn nhất định phải nhanh chóng đạt tới Ngự Khí cảnh, thậm chí là Lăng Không cảnh, bởi nữ tử thần bí nói cho hắn biết, hắn còn chưa có thực lực thu phục đạo tắc!
Chuyện này thực sự phiền phức!
Diệp Huyền lắc đầu thở dài, rất nhiều chuyện hắn cần giải quyết, quan trọng nhất là bệnh của muội muội, thứ hai là phong ấn Giới Ngục tháp.
Hắn cảm thấy, Giới Ngục tháp có chút không bình thường, càng cảm thấy sự ngưng trọng trong lời nttv, hắn biết, nữ tử thần bí không nói đùa, nếu như phong ấn bị nới lỏng, đối phương tuyệt sẽ không xuất thủ vì hắn!
Việc này, nhất định phải dựa vào chính bản thân hắn giải quyết!
Như nghĩ tới cái gì đó, Diệp Huyền liền vội hỏi:
- Tiền bối, Kiếm Tâm Thông Minh là cái gì?
Hắn vẫn nhớ, vừa rồi hắn tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó giải.
Trầm mặc một hồi, nữ tử thần bí nói:
- Kiếm Tâm Thông Minh, tựa như soi gương, người bình thường không biết bản thân trông thế nào, nhưng sau khi soi gương, ngươi sẽ biết bản thân đẹp xấu. Mà Kiếm Tâm Thông Minh, cũng có thể hiểu như vậy, hiện tại, ngươi đã hiểu rõ con đường Kiếm đạo của bản thân, càng biết phải đi thế nào. Đơn giản để nói, là hiểu rõ bản tâm, hiểu rõ Kiếm đạo!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Cái này có hữu dụng không?
Nữ tử thần bí nói:
- Dường như ngươi đã quên một điểm, lần này ngươi dùng Nhất Kiếm Định Sinh Tử, nhưng cũng không có quá nhiều phản phệ!
Nghe vậy, Diệp Huyền liền hơi ngẩn người.
Đúng a!
Hắn vừa sử dụng Nhất Kiếm Định Sinh Tử, nhưng thân thể hiện cũng không thảm như trước, chỉ cảm thấy một chút mệt mỏi!
Thanh âm nữ tử thần bí lại vang lên:
- Kiếm Tâm Thông Minh, đó là một loại tâm cảnh trong kiếm dạo, ngày sau khi đối địch, ngươi có thể miễn dịch với hết thảy huyễn cảnh cùng giả tượng, đương nhiên, nếu đối phương mạnh hơn ngươi quá nhiều lại là chuyện khác. Trừ đó ra, tâm ngươi thông thấu, độ phù hợp với kiếm càng cao, thi triển kiếm kỹ cũng có tác dụng làm ít công to… ta mệt rồi, không muốn giải thích mấy thứ vô ích này với ngươi, ngươi tự đi đối luyện với hư ảnh là hiểu.
Diệp Huyền: “…”
Sau một hồi, Diệp Huyền bắt đầu đi đối luyện với hư ảnh.
Vừa xuất một kiếm, hắn lập tức ngây người.
Bởi hắn cảm giác hoàn toàn khác trước, không chỉ như thế, lúc hư ảnh xuất kiếm thứ nhất, hắn cũng lần nữa ngây người, bởi hắn cảm giác rất khác, loại cảm giác này, hắn không thể diễn tả thành lời, nhưng nếu nhất định phải nói, cảm giác của hắn chính là, một kiếm này, thật đơn giản…
Một khắc sau, Diệp Huyền ngừng lại.
Trước ngực hư ảnh, đã cắm một thanh trường kiếm!
Thoáng qua, hư ảnh chậm rãi tiêu tán.
Diệp Huyền hơi hơi cúi đầu, yên lặng.
Sau một hồi, hắn thu Linh Tiêu kiếm, nhìn Linh Tiêu kiếm trong tay, trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hiện tại, mới cảm thấy kiếm này là của ta…
…
Lúc trước, giữa hắn cùng Linh Tiêu kiếm, luôn có chút gì đó xa lạ.
Cảm giác này, tựa như kiếm này không phải của hắn, khi sử dụng, lại có chút không lưu sướиɠ.
Thế nhưng hiện tại, tuy không phải vô cùng quen thuộc, nhưng đã không còn cảm giác xa lạ kia, tốt hơn trước rất nhiều!
Giờ hắn mới phát hiện, độ phù hợp giữa một thanh kiếm cùng chủ nhân của nó!
Thu kiếm, Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, sau đó tắm rửa một phen.
Đi ngủ!
Tu luyện quan trọng, nghỉ ngơi cũng quan trọng!
Bất kể hắn muốn mạnh lên thế nào, điên cuồng tu luyện thế nào, thì vẫn cần nghỉ ngơi. Bởi sau khi nghỉ ngơi, tinh lực dồi dào, mới có thể tiếp tục tu luyện.
Bên ngoài.
Vân thuyền đã tiếp tục di chuyển, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, không ai quên được thiếu niên kia, càng không quên được động tĩnh bên ngoài vân thuyền.
Tất cả cùng tò mò, tò mò xem thiếu niên kia chết chưa?
Hẳn là đã chết!
Dù sao, đã gϊếŧ người của Túy Tiên lâu cũng không dễ sống như vậy.
Vân thuyền bay qua sông lớn, đi tới một dãy núi vô tận, đứng trên vân thuyền nhìn xuống dưới, vạn sơn thu vào tầm mắt, phong cảnh đẹp không tả xiết.
Boong thuyền đã lại trở nên đông đúc, ai nấy đều vô cùng bình tĩnh, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bởi Túy Tiên lâu đã cảnh cáo, chuyện lúc trước, tất cả phải giữ bí mật, nếu không, Túy Tiên lâu sẽ nghiêm trị!
Không có bất cứ ai dám đắc tội Túy Tiên lâu.
…
- --------------
Phóng tác: xonevictory