Kiếm Tôn

Chương 1: Ai Dám Động Muội Muội Ta!

Thanh thành!

Từ đường Diệp gia!



- Tiên tổ ở trên, Diệp Huyền vô tài vô đức… Từ giờ trở đi, tước vị Thế tử của Diệp Huyền, chuyển cho Diệp Lang kế thừa.

Người cất tiếng nói, chính là một lão giả hắc bào.

Sau lưng lão không xa, là một thiếu niên đang đứng, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười nhàn nhạt. Người này, chính là Diệp Lang được nhắc tới.

Mà hai bên, đều là Trưởng lão Diệp gia.

- Tại sao?

Đúng lúc này, một thanh âm có chút sợ hãi đột nhiên vang lên.

Đám người theo tiếng nhìn lại, ngoài cửa có một tiểu nữ hài, tuổi chừng mười hai mười ba, hai tay nắm chặt mép áo, sắc mặt còn có một tia trắng nhợt bệnh tật, nhìn qua có chút suy yếu, trong mắt còn mang theo một tia e sợ.

Tiểu nữ hài này tên Diệp Linh, cũng là thân muội muội của Diệp Huyền còn lại trong lời lão giả hắc bào nói, lần này nghe gia tộc muốn tước vị Diệp Huyền, lập tức mặc kệ trên người đang có bệnh mà chạy tới.

Lão giả hắc bào cau mày:

- Diệp Linh, ngươi muốn làm gì!

Tiểu nữ hài tên Diệp Linh hơi khom người thi lễ, e sợ lên tiếng:

- Đại trưởng lão, ca ca Diệp Huyền của ta là Thế tử, vì sao ngươi vô duyên vô cớ muốn tước vị của hắn?

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn lại:

- Đây là đại sự của gia tộc, không có chỗ cho ngươi chen miệng! Xuống!

Hiển nhiên Diệp Linh có chút e ngại, không dám nhìn thẳng Đại trưởng lão, nhưng nàng cũng không rời đi, hít một hơi thật sâu, bước vào trong từ đường, lần nữa thi lễ với Trưởng lão hai bên:

- Chư vị Trưởng lão, ca ca ta ở Nam Sơn tranh đoạt quặng mỏ với Lý gia, giờ hắn đang liều mạng vì gia tộc, sinh tử coi nhẹ, mà cũng lúc này, gia tộc lại vô duyên vô cớ tước vị trí Thế tử của hắn, chuyện này thực sự không công bằng.

- Càn rỡ!

Đại trưởng lão đột nhiên cả giận:

- Tước hay không tước vị của hắn, còn chưa tới phiên một tiểu nha đầu như ngươi nói. Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho ta.

Đúng lúc này, tân nhiệm Thế tử Diệp Lang đột nhiên cười nói:

- Nên phạt ba mươi trượng, lấy đó làm răn đe!

Đại trưởng lão lạnh lùng nói:

- Vậy thì phạt ba mươi trượng!

Rất nhanh, hai tên thị vệ Diệp gia vọt tới.

Diệp Linh nắm chặt hai tay, có chút tức giận nói:

- Không công bằng, ca ca ta vì gia tộc mà vào sinh ra tử, thời thời khắc khắc đều liều mạng vì lợi ích Diệp gia, gia tộc làm vậy quá không công bằng với hắn…

Một tên thị vệ nhìn qua tân nhiệm Thế tử Diệp Lang, hắn biết, cơ hội biểu hiện của hắn tới.

Thị vệ cười lạnh:

- Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử, chính là chúng vọng sở quy, ngươi ồn ào cái gì?

Nói xong, hắn nâng tay đánh lên mặt Diệp Linh.

Ba!

Một cái tát vang lên thanh thúy, má phải Diệp Linh lập tức đỏ hồng sưng lên, có điều, nàng không khóc, chỉ gắt gao bưng lấy má phải.

Diệp Lang liếc mắt đánh giá tên thị vệ kia, cười nói:

- Ngươi tên là gì?

Thị vệ kia vội vàng thi lễ:

- Thuộc hạ Chương Mộc, bái kiến Thế tử.

Diệp Lang gật nhẹ:

- Không tồi, sau khi ta thành Thế tử, cũng cần thân vệ với, sau này ngươi làm thân vệ cho ta đi.

Nghe vậy, Chương Mộc lập tức mừng rỡ, vội vàng thi lễ thật sâu:

- Thuộc hạ nguyện vì Thế tử mà xông pha khói lửa, muôn chết không từ!

Diệp Lang khẽ gật đầu:

- Mang xuống đi, người này nhiễu loạn từ đường, không cần lưu thủ, hiểu chứ?

Chương Mộc nhìn thoáng qua Diệp Lang, thấy sát ý trong mắt đối phương, hắn hiểu, lập tức tóm tóc Diệp Linh kéo ra ngoài.

Đúng lúc này, không biết Chương Mộc nhìn thấy cái gì, đột nhiên dừng lại.

Mà đám người trong từ đường, cũng dồn dập quay đầu nhìn ra ngoài.

Từ ngoài cách từ đường không xa, một thiếu niên nhanh chóng bước tới, một bộ võ phục nhẹ nhàng nhưng đã sớm rách tung tóe, khắp nơi đều là máu.

Người tới, chính là Diệp Huyền gấp gáp chạy từ Nam Sơn trở về!

Thấy Diệp Huyền, khóe miệng Diệp Lang hơi vểnh lên một nụ cười âm trầm, mà đám Trưởng lão trong từ đường, cũng đều khẽ nhíu mày lại.

Đại trưởng lão híp mắt, vẻ mặt âm trầm tới đáng sợ, không biết đang suy nghĩ gì.

Nơi xa, Diệp Huyền vừa nhìn thấy Chương Mộc kéo tóc Diệp Linh, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn:

- Ai cho ngươi gan chó đυ.ng tới muội muội ta?

Chương một nhìn thấy Diệp Huyền, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nhìn về phía Diệp Lang, đang muốn nói chuyện, đã thấy Diệp Huyền cuồng nộ vồ tới, còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã đập tới trước mặt.

Ầm!

Chương Mộc choáng váng, thân hình lảo đảo té ngã.

Mà Diệp Huyền cũng khogn dừng tay, lần nữa vọt tới, đúng lúc này, Diệp Lang trong từ đường đột nhiên cả giận:

- Diệp Huyền, hắn là người của ta, ngươi dám…

Diệp Huyền đạp một cước, giữa ngực Chương Mộc, dí chặt đối phương xuống mặt đất.

Phốc!

Chương Mộc lập tức hộc máu.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Lang càng thêm khó coi, mà Diệp Huyền lại ngẩng đầu nhìn hắn, gằn giọng nói:

- Người của ngươi?

Nói xong, bỗng lại đạp một cước lên mặt Chương Mộc.

Ngũ quan chương một lập tức be bét, trong miệng không ngừng kêu rên:

- Thế tử, cứu, cứu ta…

Diệp Huyền không để ý tới Chương Mộc kêu cứu, vội đi tới bên cạnh Diệp Linh, thấy gương mặt sưng đỏ, lập tức cảm thấy lòng đau như cắt, hai tay xiết chặt, thân hình run nhẹ.

Mà khi Diệp Linh nhìn thấy Diệp Huyền, nước mắt lập tức không kìm được mà trào ra:

- Ca, đau, đau quá…

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trở nên dữ tợn, sau một khắc, lại vọt tới trước mặt Chương Mộc, một cước đạp tới.

Ầm!

Đầu Chương Mộc đập vào thềm đá, nháy mắt nổ bạo như dưa, máu tươi bắn tung tóe!

Nhìn thấy cảnh này, đám người trong từ đường cùng cảm thấy ngây người.

Nhưng Diệp Huyền còn chưa dừng tay, hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Lang kia, gằn giọng nói:

- Muội muội ta là người mà ngươi có thể động? Ta con mẹ nó tổ tông ngươi!

Nói xong, liền vọt thẳng tới chỗ Diệp Lang.

Đại trưởng lão biến sắc:

- Càn rỡ!

Vừa nói, mũi chân liền điểm xuống đất, thân hình vọt tới trước mặt Diệp Huyền, một chưởng vỗ tới.

Chưởng mang kình phong, lăng lệ bức nhân.

Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên vẻ dữ tợn, tay phải nắm chắc thành quyền, trong nháy mắt, tay áo trực tiếp bị đánh rách tả tơi, một quyền đánh tới.

Quyền kình đối chưởng phong!

Bành!

Quyền chưởng đối kích, một tiếng bạo phá trầm thấp vang lên.

Diệp Huyền lui tới thẳng cửa, mà đại tưởng lão cũng bị bức lui mấy bước.

Thấy cảnh này, đám người trong từ đường đều khϊếp sợ không thôi.

Tại Thanh châu này, võ giả chia thành Lục phẩm, Nhất phẩm Thối Thể cảnh, Nhị phẩm Luyện Lực cảnh, Tam phẩm Nội Tráng cảnh, Tứ phẩm Kiêm Tu cảnh, Ngũ phẩm Bất Tức cảnh, Lục phẩm Khí Biến cảnh… trên nữa là Ngự Khí cảnh. Mà Đại trưởng lão chính là tồn tại Ngự Khí cảnh thực sự, còn Diệp Huyền mới chỉ là Ngũ phẩm Bất Tức cảnh, cách nhau tới hai đại cảnh giới, nhưng một kích vừa rồi, Diệp Huyền lại chỉ hơi chút rơi xuống hạ phong.

Đại trưởng lão cũng kinh hãi không thôi, hắn biết thiên phú Diệp Huyền vô cùng tốt, còn là Thế tử mà Diệp gia tỉ mỉ bồi dưỡng, hơn nữa còn trải qua tử chiến thực sự ở ngoài, tất phải có chiến lực vượt gia. Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, chiến lực của Diệp Huyền lại mạnh tới mức này!

Lông cánh cứng cáp rồi!

Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Đại trưởng lão lại càng thêm dày đặc.

Đại trưởng lão gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi lại dám công nhiên công kích Thế tử!

Diệp Huyền nhíu mày:

- Thế tử?

- ------------

Phóng tác: xonevictory

Sau bê bối Ta Là Chí Tôn, Hắc Ám Chi Địa trở lại với Kiếm Tôn, hy vọng chư vị đón đọc!

Để tránh sự kiện bản quyền lặp lại, lần này Kiếm Tôn sẽ được Hắc Ám Chi Địa dịch hoàn toàn miễn phí, vì vậy tất cả kinh phí duy trì nhóm đều tới từ sự ủng hộ của chư vị độc giả! Ủng hộ càng nhiều, thì nhóm sẽ dịch truyện càng đều, càng nhanh, chất lượng dịch cũng càng tốt, hy vọng thay vì bị buộc trả phí để đọc truyện, chư vị có thể chủ động Donate cho truyện!

Trân trọng: xonevictory - Hắc Ám Thánh Chủ!