Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mạc Phàm tùy ý lựa chọn một phương hướng tiến lên, nhưng không ngờ lại gặp phải một bộ thi thể của nam nhân.
Cũng đồng dạng là máu tươi đầy người, thân thể bị cắn đứt một cách ác ý, nhưng lại không bị ăn mất, nhất định là khi nạn nhân còn sống đã bị đầu yêu ma kia hành hạ qua một lần, từ vẻ mặt kinh hoàng vẫn còn lưu lại sau khi tử vong thì không khó tưởng tượng hắn đã phải trải qua những chuyện gì.
Vì đoạt bảo mà không biết bao nhiêu pháp sư đã phải chôn thây ở dã ngoại, nhưng nếu như không có những pháp sư này liều chết cướp giật tài nguyên từ trong địa bàn của yêu ma thì nhân loại chắc chắn sẽ luôn yếu kém hơn yêu ma không biết bao nhiêu cái cấp đọ. Mạc Phàm bản thân cũng là một thợ săn pháp sư, hắn cũng rõ ràng phần bi ai này của bọn họ.
Nhen lên hỏa diễm thiêu đốt thi thể này thành tro, để thi thể của hắn sẽ không lại bị một ít dã thú xâu xé khinh nhờn.
“Ma Đằng – Lặc Thân!”
Trong rừng cây bỗng truyền ra một thanh âm nữ tính lãnh khốc. Mạc Phàm đang thiêu hủy bộ thi thể kia thì lại bị đánh lén, cũng may hắn không phải thuộc loại gà mờ thực chiến, khi cảm giác được có nguyên tố ma pháp đang chấn động thì hắn đã ngay lập tức phác hoạ ra Ám Ảnh hệ Tinh đồ.
Ma đằng màu xanh dưới chân giống như có được sinh mệnh nhanh chóng sinh trưởng, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh quấn lấy Mạc Phàm, muốn trói chặt lại thân thể của hắn.
Thân thể Mạc Phàm trong khoảnh khắc đó lại chậm rãi dung nhập vào bóng cây phía dưới, cả người giống như biến mất không còn tăm hơi, thứ có thể nhìn thấy được cũng chỉ có một cái bóng đen thùi lùi in trên thân cây.
“Là ai, lăn ra đây!”
Thân thể của Mạc Phàm dần dần xuất hiện phía sau thân cây, trên tay trong nháy mắt lập lòe từng đạo từng đạo Lôi hệ Mãng Ngân, xẹt xẹt vang dội!
“Người nên hỏi câu đó phải là ta mới đúng.”, Một nữ tữ dáng người cao gầy rắn rỏi cùng mái tóc vàng gọn gàng bước ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn vào huân chương mũi ưng tượng trưng cho quân đội mà cô nàng này đeo trước ngực, không khỏi nở nụ cười nói: “Tài chính của quân đội các ngươi không phải rất dồi dào hay sao, sao còn chạy đến nơi đây vơ vét vàng a?”
“Hừ, không cần nói ra mấy điều nhảm nhí mà đám thợ săn các ngươi gán cho quân đội chúng ta.” Nam Giác không có tiếp tục ra tay với Mạc Phàm. Tuy rằng Mạc Phàm không có đeo huân chương biểu hiện cho thân phận thợ săn, bất quá khí chất thợ săn của hắn là vô cùng rõ ràng.
“Đồng bạn của ngươi chết không ít a. Theo ta thấy ngươi cái gì cũng đều không mò được, người thì phải chết toàn bộ ở chỗ này.” Mạc Phàm thành thật nói.
Nam Giác không đáp lại, chỉ là hơi hơi cắn môi một cái.
Đúng như Mạc Phàm nói, người của bọn họ chết ở chỗ này quá nhiều. Sự đáng sợ của rừng rậm hỏa vân đã vượt ra xa khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, cho nên hiện tại bọn hắn chỉ có thể gắng gượng tìm kiếm một chỗ an toàn để lẩn trốn, tránh khỏi cảnh bị tiêu diệt toàn đoàn.
“Một mình ngươi ở đây đi loạn, tại sao lại không có chuyện gì. Thực lực của ngươi căn bản không giống như có thể đối phó được những đồ vật nơi nguy hiểm ở nơi này.” Nam Giác chất vấn.
Mạc Phàm híp mắt đánh giá vị nữ sĩ quan nhưng lại đẹp hơn “Soái ca” này, từ mái tóc cho đến cặp chân dài thẳng tắp, đầy đặn, thon dài phía dưới bộ quân phục kia.
Cặp chân này, thật con mẹ nó dài a, vị trí bắp đùi đầy đặn đến mức ngay cả quần quân đội rộng rãi đến thế mà vẫn không thể che giấu được, trong khi phần phía dưới lại tinh tế đến cực điểm, không mang giày cao gót mà vẫn có thể săn chắc cùng thon dài như vậy, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm mà!
Chiều cao của nữ nhân này cũng thật là xuất chúng. Mạc Phàm trong phái nam đã không phải là thấp, nhưng nữ nhân này nhiều nhất chỉ thấp hơn hắn một hai phân, phối hợp với khí chất lạnh lùng, gương mặt điển trai, thời điểm nhìn xuống tiểu nam sinh liền tự có một luồng anh khí cùng uy nghiêm, khiến cho người ta cam tâm tình nguyện thần phục, còn khi đối mặt với mấy tiểu nữ sinh, càng là điên đảo chúng sinh, trực tiếp lấy đi xuân tâm của con gái nhà người ta a!
Mũi của nàng là loại mũi ưng linh lung hiếm thấy, phối hợp với đôi mắt một mí anh linh hẹp dài kia thật đúng là tuyệt phối. Mạc Phàm vốn không thích bác gái mập mạp trắng trẻo, đồng thời cũng không thích giả nam trang, nhưng vẻ đẹp trung tính giống như vị nữ quân nhân trước mắt này quả thực là quyến rũ mười phần, có một loại cảm giác anh tuấn cùng kiêu ngạo làm người khác luân hãm vào trong đó!
Được rồi, không cần biết là bác gái hay là giả tiểu tử, chỉ cần là dáng vẻ đẹp đẽ, kỳ thực không cần quan tâm vẻ đẹp đó nghiêng về thiên hướng nào. Dù thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn là một khuôn mặt có thể xui ma khiến quỷ biến đất trời!
Nam Giác nhìn thấy ánh mắt làm càn kia của Mạc Phàm, ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn một chút, rất nhanh gắn cho tên kia một cái mác da^ʍ dê phóng dãng, lúc đối đãi với hắn phải càng thêm cảnh giác mấy phần.
“Nếu như các ngươi nguyện ý buông tha nhiệm vụ, vậy thì gọi người của ngươi đi theo ta, ta có thể mang các ngươi an toàn rời khỏi nơi này.” Mạc Phàm lấy lại nghiêm nghị nói.
“Chúng ta còn chưa lấy được quả Hỏa Kiếp …”
Nam Giác còn chưa nói xong, Mạc Phàm liền bật cười, khoác tay nói: “Đừng có nói nhảm nữa, các ngươi ngay cả rừng rậm hỏa vân này còn không vượt qua nổi, chứ đừng nói đến việc đi đoạt quả Hỏa Kiếp. Ta biết quả Hỏa Kiếp ở đâu, thế nhưng người bảo vệ quả Hỏa Kiếp không phải những người cỡ chúng ta có thể đối phó được. Nếu như nàng muốn gϊếŧ chúng ta, thì chúng ta chẳng khác nào một đám giun dế cả. Đừng tiếp tục lãng phí tính mạng thủ hạ của ngươi, đàng hoàng rời khỏi nơi này, hoặc là đến chỗ khác tìm kiếm Linh Chủng vả mảnh vỡ Linh Chủng để trở về báo cáo kết quả.”
Hai hàng lông mày của Nam Giác nhướng lên một cái. Nàng rất không thích ngữ khí của Mạc Phàm, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận đội ngũ của mình đang bị một loại sinh vật vô cùng đáng sợ nào đó lần theo, số người trong đội ngũ đang không ngừng giảm thiểu, mà cho đến tận bây giờ nàng vẫn còn không biết đến tột cùng là loại sinh vật gì đang công kích bọn họ.
Mạc Phàm nhìn thấy Nam Giác tâm tư bất định, liền tiếp tục nói: “Thứ công kích các ngươi hẳn là, là tên gia hỏa đứng đầu chuỗi thức ăn trong mảnh rừng rậm hỏa vân này.”
Khi Mạc Phàm một đường đi tới kiểm tra thi thể, phát hiện thi thể đồng thời hiện ra vài loại tử trạng, có kịch độc, có hỏa thiêu, có xương vỡ, thứ có thể làm được nhiều chuyện như vậy cũng chỉ có con Tà Mãng Ba Đầu đã từng tập kích hắn mà thôi.
“Làm sao ngươi biết được?” Nam Giác vẫn như cũ mang theo phần cảnh giác kia chất vấn ngược lại.
“Ta chỉ hỏi ngươi lại một lần cuối cùng, từ bỏ, hay là tiếp tục chờ chết ở đây.” Mạc Phàm không phí lời với Nam Giác thêm nữa, nếu không phải bọn họ là người của quân đội, cộng thêm cô nàng xinh đẹp như thế này nếu chết đi thì có phần đáng tiếc, Mạc Phàm cũng lười lo đi chuyện bao đồng.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web
Tà Mãng Ba Đầu chắc hẳn đã bị Hỏa Diễm Ma Nữ cảnh cáo, nên dù hắn đi loạn ở trong vùng rừng rậm này thì nó cũng sẽ không dám gây sự với hắn. Nhưng những người khác thì lại không được may mắn như vậy.
Nam Giác do dự một hồi lâu, dùng cặp mắt anh linh kia gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, giống như muốn xem xem cái tên này có ý đồ gì khác hay không.
Bất quá, khi nàng cân nhắc đến việc đồng bạn của mình ở đây ở lâu thêm một phút liền nguy hiểm hơn một chút, cuối cùng nàng vẫn là thỏa hiệp, nói với Mạc Phàm: “Ngươi có thể mang chúng ta an toàn rời khỏi nơi này?”
“Hẳn là có thể, bất quá trước tiên chúng ta phải đi gặp đồng bạn của ta, sau đó chúng ta mới có thể cùng nhau rời đi được.” Mạc Phàm đáp ứng nói.
Mạc Phàm làm việc không thích dây dưa dài dòng, sau khi kiến thức qua thực lực của Hỏa Diễm Ma Nữ, hắn liền trực tiếp từ bỏ ý nghĩ cướp lấy quả Hỏa Kiếp.
“Cái kia... Được rồi, ngươi tốt nhất không nên gạt ta.” Nam Giác giả vờ hung hăng nói.
“Ta là xuất phát từ lòng tốt, cùng khuôn mặt của ngươi.” Mạc Phàm mang theo vài phần ý vị đùa giỡn nói.
Lại nói, quân đội thật đúng là rất dễ dàng cho ra mỹ nữ phẩm chất cao mà, như Cách Mạn cùng với cô nàng trước mắt này, đều là loại hoa khôi, nữ thần rất khó gặp được tron trường học. Chỉ riêng cái khí tràng uy nghiêm nữ vương kia đã đủ khiến cho tiểu nam sinh thần hồn điên đảo rồi. Thứ khí chất này, mấy nữ nhân suốt ngày nghĩ trong đầu nên mua mỹ phẩm, túi xách, quần áo đẹp gì không thể nào bắc chước theo được.
“Lưu manh.” Nam Giác trừng mắt với Mạc Phàm một cái nói. Vốn trong quân lữ không có tên nào dám buông lời đùa giỡn như vậy đối với nàng a.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.