Căn Bệnh Mang Tên Em

Chương 54: Lại còn phải thức suốt đêm phục vụ tổng giám đốc Giang của chúng ta nữa!

Đăng kí kết hôn, ở chung, hình như đúng là danh chính ngôn thuận.

Ngược lại nếu không ở chung thì lại có vẻ kì lạ.

Thời Niệm Niệm không kiếm cớ nữa, ngón tay co lại cuộn vào nhau, ậm ờ một hồi lâu, sau đó cam chịu ngẩng đầu: “Em không quen.”

“Chẳng phải em là học bá sao?” Anh kéo dài âm, không có ý tốt, “Học tập một chút là quen thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải ‘nghỉ ngơi’.”

Thứ này căn bản không học nổi, Thời Niệm Niệm thầm oán.

Nhưng Giang Vọng không nghe cô, sang chỗ bên cạnh, ngồi kế bên cô, giây tiếp theo tay đặt lên đùi cô, cô mặc một cái quần sooc bò, chiều dài trung bình, lúc ngồi thì hơi co lên trên, lộ ra một vùng da mịn màng.

Giang Vọng đã ngấp nghé từ lâu.

Động tác của anh vừa tự nhiên lại thành thạo, giống như không phải đang vuốt bắp đùi trắng nõn hơi lạnh, mà là tay vịn của ghế.

Ánh mắt thoáng cụp xuống, không chút giấu diếm, trắng trợn và trần trụi.

Thời Niệm Niệm rốt cuộc cũng biết tối nay không có khả năng được thả chạy.

Nơi này cách xa bến xe buýt công cộng, gọi xe đoán chừng cũng không thể đến trong chốc lát, chỉ cần Giang Vọng hạ quyết tâm không tiễn cô về thì đoán chừng đêm nay cô cũng sẽ không có hi vọng đi được.

Giữa hai lựa chọn bất lợi thì phải chọn bên có ít bất lợi hơn.(*)

(*) Nguyên văn là “lưỡng hại tương quyền thủ kì khinh”: Nếu cả hai lựa chọn đều có tổn thất thì phải chọn bên có ít tổn thất hơn.

Thời Niệm Niệm hỏi: “Vậy anh có phòng dành cho khách không?”

Giang Vọng: “Không có.”

Cô không tin, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhà anh lớn như thế, sao lại không có được?”

“Không có thật.” Anh dựa ra sau, cánh tay vòng vào nhau, “Căn nhà này chỉ có mình anh ở, lười phải thu xếp phòng dành cho khách.”

“…”

Cũng không phải là Thời Niệm Niệm bài xích, chỉ cảm thấy lấy tình hình này mà ngủ cùng nhau thật sự là quá nhanh, tuy rằng tốc độ kết hôn của bọn họ còn nhanh hơn nhiều, nhưng cái kiểu phải mặc áo ngủ ngủ trên cùng một chiếc giường, hơi thở đan xen, trở người một cái cũng có thể đυ.ng tới đối phương, tâm lí của Thời Niệm Niệm có chút không chịu nổi.

Nhưng bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao.

Giang Vọng đứng lên, hờ hững qua loa: “Đi thôi.”

“Không dọn bát đũa sao?” Cô vùng vẫy một lần cuối cùng.

Giọng Giang Vọng lạnh nhạt: “Ngày mai sẽ có người rửa.”

Đi theo vào phòng ngủ, cùng một phong cách trang trí với bên ngoài, đơn giản vô cùng.

Giang Vọng kéo tủ quần áo ra, sau khi chuyển nhà anh chỉ mang theo âu phục mặc khi đi làm ngày thường, cũng không có quần áo rộng rãi thoải mái mặc đi ngủ, loay hoay một vòng thì chỉ có một bộ đồng phục hè ngắn tay hồi trước trong ngăn kéo bên cạnh.

Cỡ XXL, Thời Niệm Niệm có thể mặc như váy ngủ.

“Hay là tối nay em cứ mặc thế này trước đi.” Anh lấy cái áo ngắn tay ra.

“Được.” Cô nhận lấy, “Chỗ này của anh còn có cả đồng phục sao?”

“Trước đây không cẩn thận lấy nhầm.”

Giang Vọng có thói quen xử lí quần áo cũ khi cần, quần áo trước đây đã sớm bị vứt đi kha khá, còn đồng phục của trường trung học Số 1 thì anh không nỡ vứt, nên vẫn luôn đặt ngay ngắn trong tủ quần áo ở nhà trọ ban đầu, sau đó chuyển nhà thì không biết thế nào lại mang sang đây một bộ.

Thời Niệm Niệm đi tắm trước, Giang Vọng còn một ít công việc chưa xử lí xong.

Phòng ngủ của anh rất lớn, trong đó có một góc đặt bàn làm việc tạm thời để xử lí một ít chuyện đột ngột.

Thời Niệm Niệm kì kèo trong phòng tắm một hồi lâu, Giang Vọng chỉ đưa cho cô một cái áo làm váy ngủ, cô tắm xong rồi giặt sạch qυầи ɭóŧ bằng tay, dùng máy sấy sấy khô rồi mặc lại lần nữa.

Cô nhìn mình trong gương, hai má bị hơi nước trong phòng tắm làm đỏ ửng lên, mái tóc mềm mại chưa khô hoàn toàn buông xoã trên đầu vai, chỗ xương quai xanh và cổ có chút ẩm ướt dinh dính.

Khi đi ra ngoài thì Giang Vọng đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô nghe điện thoại, giọng nói nghiêm túc bình tĩnh: “Bất kể là dùng phương pháp gì, phải nuốt được công ty SK.”

Nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh cầm di động xoay người.

Mái tóc của cô gái nhỏ ẩm ướt, tô điểm thêm cho đôi má trắng ngần và cặp con ngươi đen láy, vạt áo dài tới đầu gối, một đôi chân vừa nhỏ vừa trắng, làn da mịn màng tựa như một khối ngọc Dương Chi vô giá, trên áo có mấy chấm nước, dính bên eo, phác hoạ ra phần xương hông thấp thoáng nhưng vẫn có thể thấy được.

Hơn nữa bộ đồng phục trên người kia, khiến Giang Vọng giật mình, có một loại ảo giác như nhìn thấy Thời Niệm Niệm của thời cấp ba.

Anh nuốt xuống một cái, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Giọng nói trong điện thoại gọi “tổng giám đốc Giang” mấy lần, anh tỉnh táo lại, dặn dò qua loa mấy câu rồi cúp máy.

Thời Niệm Niệm mất tự nhiên di chuyển tới bên giường, rồi lại cảm thấy ngồi không thì không hay lắm, nên đứng tại chỗ, hỏi: “Công việc của anh vẫn chưa xong hết à?”

“Đã xong kha khá rồi.”

Giang Vọng cũng chưa dám nhìn sang cô lần nữa, lí trí tràn ngập nguy hiểm, cầm áo ngủ nhanh chóng vào phòng tắm.

Thời Niệm Niệm tới phòng khách lấy vở ghi lúc đi học hôm nay của mình vào, cô còn có mấy chỗ chưa hiểu rõ, ngồi ở góc giường cầm cây bút bên cạnh ghi chép mấy thứ.

Lúc Giang Vọng đi ra thì cô vẫn còn đang viết, lại còn rất nghiêm túc nữa, cũng không để ý anh đã đi ra, cho tới khi anh ngồi xuống góc giường, đè lõm một vùng, cô mới bất chợt tỉnh táo lại, ngón tay cầm bút dùng sức đến trắng bệch ra.

Anh chui vào chăn, thò người sang, chắn đi ánh sáng vốn dừng trên cuốn vở.

“Mới ngày đầu tiên mà các em đã có bài tập à?”

“Không phải bài tập.” Cô cúi đầu nhìn vở, “Chỉ là lúc trước em vẫn chưa hiểu rõ một vài ghi chép.”

“Đừng xem nữa, để mai rồi lại xem.”

Thời Niệm Niệm dọn vở, đặt trên tủ đầu giường.

Giang Vọng đưa tay: “Qua đây một chút, anh sờ xem tóc em còn ướt không.”

Thời Niệm Niệm tự cào hai cái: “Đã sấy rồi ạ.” Rồi lại đưa đầu lại gần phía Giang Vọng, để chứng minh là đã sấy khô rồi.

Vì vậy Giang Vọng tắt đèn, phòng ngủ lọt vào bóng tối, Thời Niệm Niệm chầm chậm chui vào chăn, lại kéo thẳng vạt áo, nhưng dù sao cũng chẳng phải là váy ngủ thật, chỉ là một cái áo ngắn tay, luôn dễ dàng co lên trên.

Giang Vọng không tiến thêm một bước nào nữa, cô ghé vào mép giường, chờ hai phút thì nghe thấy tiếng hít thở vững vàng ở phía sau, cô khẽ thở ra, chậm rãi lui về, ngủ thoải mái hơn một chút.

Trên gối anh có lẽ là có xông một ít tinh dầu an thần, có hơi giống hỗn hợp hoa lavender và cam sành, hai má Thời Niệm Niệm khẽ cọ lên, cuối cùng khi sắp ngủ đến nơi thì có một cánh tay có lực vắt ngang vòng lấy bên eo cô.

Anh ôm lấy cả vòng eo cô, Thời Niệm Niệm cảm thấy lưng mình gần như là đập vào l*иg ngực anh.

Sau cổ có hơi thở nóng rực.

“Sáng mai có tiết không?” Anh thấp giọng hỏi.

“Tiết ba và bốn, từ 10 giờ đến 11 giờ rưỡi.” Thời Niệm Niệm khẽ giọng nói.

“Ngày mai anh phải đi công tác.”

“Ừm.” Cô đáp một tiếng, rồi lại cảm thấy phản ứng này có vẻ lạnh nhạt, lập tức nói thêm: “Phải đi mấy ngày vậy?”

“Khoảng năm ngày, nếu bàn nhanh thì sẽ về sớm hơn một chút.”

Thời Niệm Niệm phát hiện cái tay trên eo cô kia càng siết chặt hơn, đồng thời sau cổ bị một xúc cảm ấm áp ma sát.

“Ngày mai anh sẽ cho người đưa đồ ở nhà trọ của em sang đây, em gửi anh một bản thời khoá biểu, anh sẽ cho người đưa đón em đi học, thiếu đồ dùng gì thì bảo cậu ta đi mua, ở nhà sẽ có người nấu cơm, nếu định ăn ở bên ngoài thì nói cho dì giúp việc trong nhà một tiếng là được.”

Âm thanh của người đàn ông trầm thấp, sắp xếp tất cả đâu ra đấy.

Thật ra là có hơi quá, ăn, mặc, ở, đi lại đều chuẩn bị tốt, nhưng trong phòng ngủ tối đen im ắng, người đàn ông ôm lấy cô, thấp giọng trò chuyện bên tai cô, tựa như khe khẽ thì thầm khi bị ngăn cách trong một không gian kín nho nhỏ, cảm giác bí ẩn hoà cùng cảm giác thân mật, Thời Niệm Niệm chẳng muốn từ chối một chút nào.

Cô “Ừ” một tiếng: “Được ạ.”

Giây tiếp theo, ở phía sau cổ cô, Giang Vọng hé môi, ngậm lấy miếng thịt mềm, nhẹ nhàng dùng răng nanh ma sát.

Ướŧ áŧ, có hơi tê dại lại có hơi châm chích.

Thời Niệm Niệm không khống chế nổi sự run rẩy: “Đau…”

“Anh vẫn chưa dùng sức đâu đấy.” Anh khẽ cười.

“Đừng có cắn em.”

“Được rồi, vậy chúng mình làm chuyện thư giãn một chút.”

Tay anh đi xuống, ngón trỏ ma sát đùi cô, vén vạt áo lên một chút.

Trong bóng đêm, Thời Niệm Niệm ngỡ ngàng mở to mắt, nhanh chóng giữ cổ tay anh lại: “Giang, Giang Vọng, không được.”

“Không làm đâu, ngoan nào.” Hơi thở của anh nặng nề, cái tay kia kéo đôi tay cô lên trói lại, tiếp tục vén áo lên, tiếng nói khàn khàn tựa như đang mê hoặc, “Cho anh sờ em.”

(Mẫn: Lời của đàn ông khi ở trên giường không thể tin được đâu nha các cô nương =)) )

Thời Niệm Niệm bị doạ, không ngừng vùng vẫy uốn éo, nhưng hai tay lại bị anh trói chặt, căn bản không giãy ra được, tay trái của Giang Vọng phủ trước ngực cô, vuốt ve gợϊ ȶìиᏂ đến tột cùng.

Cô bị loại cảm giác bối rối xấu hổ bao trùm, miệng nức nở, vang lên tiếng vỡ vụn.

“Giang Vọng…anh đừng làm nữa…” Cô sắp khóc đến nơi, vạt áo đã sớm bị vén lên trên ngực.

Anh xoay người sang, gấp gáp hôn lên môi cô, hai chân tách ra đặt bên cạnh người cô, động tác vừa thô lỗ vừa vội vã.

Bụng dưới bị một xúc cảm cứng rắn chống lên, ánh trăng thấp thoáng rọi vào, hàm dưới của người đàn ông siết chặt, mồ hôi chảy xuống từ thái dương, tụ lại ở quai hàm, đáy mắt đen sâu thẳm, gợi cảm vô cùng.

Lần đầu tiên ở trước mặt Thời Niệm Niệm, anh phô ra trạng thái hoàn toàn tấn công của một người đàn ông.

Anh duỗi tay vén làn tóc lộn xộn của cô ra sau tai, ngón tay đè lên cánh môi ướŧ áŧ của cô, lại hôn lần nữa.

Không biết qua bao lâu, Giang Vọng mới đứng dậy, không tới một chốc thì trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước.

Thời Niệm Niệm nằm trên giường, hơi thở vẫn chưa bình thường lại được, bị hành động vừa nãy ép cho khoé mắt phiếm đỏ, cô hít hít cái mũi, bàn tay luồn vào chăn kéo áo xuống lần nữa.

Trước ngực có vài dấu tay véo đỏ lên, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy nong nóng tê dại, thoạt nhìn ** kinh khủng.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Giang Vọng đi ra, cầm máy tính ở bên cạnh lên.

Thời Niệm Niệm trốn trong chăn nhìn anh: “Anh đi làm gì vậy?”

Anh quay đầu đi tới: “Vẫn còn một vài việc chưa xử lí xong, em ngủ trước đi, anh làm xong rồi sẽ quay lại.”

Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn thời gian: “Đã muộn thế này rồi, vẫn không ngủ sao?”

Anh mỉm cười, đôi mắt đen lướt qua: “Em định giày vò bản thân hay là giày vò anh thế?”

Cô không nói gì, Giang Vọng bỏ lại một câu “Em ngủ trước đi” rồi cầm máy tính ra khỏi phòng ngủ.

Cô không nhớ chính xác là Giang Vọng quay lại lúc nào, chỉ nhớ mang máng là giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, mép giường lõm xuống, sau lưng có một hơi ấm dán sát vào.

Sáng sớm hôm sau, Giang Vọng liền chuẩn bị tới sân bay.

Thời Niệm Niệm mơ màng mở mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, Giang Vọng ngồi xổm trước mép giường hôn trán cô, thấp giọng nói: “Anh đi đây, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Cô dụi hai mắt: “Đi công tác sao ạ?”

“Ừ.”

“Sớm vậy ư!”

Rõ ràng trước đây khi còn đi học vẫn luôn là dáng vẻ thiếu ngủ, bây giờ mới ngủ được mấy tiếng lại phải dậy.

Thời Niệm Niệm căng mí mắt nhìn anh, anh đã rửa mặt thay đồ xong, thế mà lại không nhìn ra vẻ mệt mỏi gì.

Giang Vọng đi không bao lâu thì Thời Niệm Niệm ngủ nướng thêm một giấc rồi cũng dậy, đứng trên cầu thang ngẩn người nhìn cô gái ở dưới tầng, nhận ra là thư kí của Giang Vọng mà mình đã nhìn thấy hôm qua.

“Chào cô, cô Thời, tôi là thư kí của tổng giám đốc Giang, tôi họ Triệu, tổng giám đốc Giang dặn tôi đưa vài bộ quần áo tới đây cho cô, đồ đạc ở chỗ ở cũ của cô cũng sẽ được đưa tới đây vào chiều nay.”

“À, cảm ơn.” Cô nhận mấy túi quần áo kia.

Cô về phòng thay quần áo, ngoài một chiếc váy liền áo ra thì còn có đồ lót, cái loại cảm giác được người lạ mua đồ lót giúp này khiến cô đỏ mặt.

Mà ở dưới tầng, sau khi thư kí Triệu mang một nụ cười đạt chuẩn nhìn Thời Niệm Niệm về phòng, thì lập tức thay đổi thái độ làm việc chuyên nghiệp hài lòng trước đó, lôi di động ra click mở một nhóm chat trực tiếp nhắn một chuỗi “Aaaaaaaaaaaa”.

-Chị em ơi!! Có nhớ cô gái theo tổng giám đốc Giang lên tầng 19 mà tôi nói hôm qua không!!!

-Sáng nay tổng giám đốc Giang bảo tôi đi mua quần áo nữ đưa tới cái toà biệt thự quỷ hút máu đó, đoán xem tôi nhìn thấy ai!!!

-Cô gái kia đi ra từ phòng ngủ!!! Phòng ngủ của tổng giám đốc Giang đó!!! Tôi khóc đây, tổng giám đốc Giang của chúng ta cũng có đời sống tìиɧ ɖu͙© đó!!

-Ai thế? Có xinh đẹp không? Thiên kim tiểu thư nhà ai vậy??

-Không biết, chưa từng thấy lần nào! Thanh lịch thuần khiết không gì sánh nổi! Cảm giác vẫn còn rất nhỏ tuổi, lúc đi ra hình như là mặc đồng phục cấp ba.

-????? Tôi đã nói mà cái kiểu không gần nữ sắc như tổng giám đốc Giang một khi lại gần thì chắc chắn rất biếи ŧɦái!!!

-Không phải là học sinh cấp ba thật đâu! Hình như bây giờ đang học thạc sĩ ở đại học B, có thể là…màn play* mắc cỡ nào đó?

(*) Ý bà này là hai người chơi nhập vai khi đang *** cho có tình thú =)))))

-Ồ!

Thời Niệm Niệm thay quần áo rồi xuống dưới tầng, thấy cô thư kí Triệu kia vẫn còn đợi bên dưới.

Cô do dự một lát, rồi lễ phép hỏi: “Chị còn có việc gì sao ạ?”

Thư kí Triệu cất di động, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nhếch thành một nụ cười khéo léo, tựa như người kích động nói cái ‘màn play mắc cỡ’ gì đó vừa nãy không phải là cô ấy.

“Có vừa người không ạ?” Cô ấy mỉm cười hỏi.

“Dạ…cảm ơn chị.”

“Vừa người là tốt rồi, cô có tiết vào lúc 10 giờ đúng không ạ, từ chỗ này lái xe tới đại học B chắc khoảng 10 phút, cô có thể chuẩn bị xuất phát.”

Giang Vọng trực tiếp sắp xếp một thư kí cho cô.

Thời Niệm Niệm: “Được, tôi đi lấy cặp đã.”

“Dạ.” Thư kí Triệu tiếp tục mỉm cười.

Rồi sau đó cúi đầu lấy di động ra lần nữa: “Chị em à, ‘Bà Giang’ này thật đúng là nhỏ tuổi quá, cô ấy lại còn đeo cặp nữa chứ! Cái loại đeo hai vai ấy! ‘Lầu vàng’* của tổng giám đốc Giang lại giấu một ‘người đẹp’* như này thật sự quá không phải người!”

(*) Kim ốc tàng kiều: Lầu vàng giấu người đẹp. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.

Thời Niệm Niệm vừa ngáp vừa xuống dưới tầng.

Thư kí Triệu nhìn mà đau lòng một hồi, tiếp tục nắm chắc thời gian gửi một tin nhắn cuối cùng.

-Việc học ở đại học B đã áp lực rồi lại còn phải thức suốt đêm phục vụ tổng giám đốc Giang của chúng ta nữa, bên nào cũng không dễ dàng!

Tác giả có lời muốn nói: Lại còn phải thức trắng đêm phục vụ tổng giám đốc Giang của chúng ta nữa!!

Hai ngày này hình như có hơi ngắn với nhỏ, ngày mai thô dài.