Căn Bệnh Mang Tên Em

Chương 50: Nghe nói lại còn là vì một cô gái, đúng là đáng thương.

“Niệm, định về nước thật hả?” Giáo viên hướng dẫn tóc vàng mắt xanh hỏi cô, “Thì ra em đã giành được một suất thực tập ở bệnh viện rồi.”

Thời Niệm Niệm cười cười, nói tiếng Anh lưu loát: “Dạ, em đã quyết định rồi.”

Mới ra khỏi học viện thì chợt nghe thấy một tiếng la lảnh lót vui mừng ở cách đó không xa: “Niệm Niệm!!”

Hiếm khi trong trường lại nghe thấy tiếng mẹ đẻ, cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Khương Linh.

Nhiều năm không gặp, đã khác nhiều so với một Khương Linh mặc đồng phục trong ấn tượng, cô nàng mặc một bộ váy dài, thân hình cao gầy mảnh mai, đeo một cái kính râm, dùng ngón trỏ kéo ra, cố gắng huơ huơ cánh tay: “Niệm Niệm!!!!”

Trước đó Khương Linh có nhắn tin cho cô bảo muốn tới, Thời Niệm Niệm cười chạy đến, ôm lấy cô ấy: “Sao cậu lại tự qua đây vậy?”

“Dù sao mình cũng rảnh rỗi không có việc gì làm mà!” Khương Linh nói rất kích động.

Cô ấy kéo tay Thời Niệm Niệm, dạo một vòng quanh cô: “Cậu mặc áo blouse trắng cũng ‘feel’ thật đấy chao ôi!”

Cô mới ra khỏi học viện, vẫn chưa kịp thay quần áo, người vẫn còn mặc cái áo blouse trắng của nhân viên thuộc viện y học, dài tới đầu gối.

“Đợi chút nhé, mình tới phòng ngủ thay quần áo đã.”

Tốt nghiệp đại học sau bốn năm, cô thi lên nghiên cứu sinh trong nước, mấy ngày nay hành lí cũng đã thu dọn kha khá rồi, cô gửi một phần tới căn phòng trọ mà cô đã thuê, trong ký túc xá chỉ còn lại mấy món đồ hay mặc ngày thường như vậy, cô thay quần áo rất nhanh, thu dọn qua loa một chút rồi lập tức xuống dưới tầng.

Cũng đã tới nơi này được bốn năm, nói đến cũng khéo, sau khi Khương Linh tốt nghiệp khoa chính quy thì cũng nhận được thư mời làm việc tại thành phố này, ngôi trường mà cô ấy tới kia cũng rất gần chỗ Thời Niệm Niệm.

Cô đưa Khương Linh đi dạo xung quanh, sau đó ngồi tàu điện ngầm đến một quán trà cô thường đến ôn tập trước khi thi cử.

Gọi một ấm trà, lại gọi đại mấy đĩa bánh ngọt nhỏ.

“Niệm Niệm, mình nghe nói người học y đều rụng tóc sớm, ngày nào cũng phải thức đêm như thi đại học, sao mình lại thấy cậu chẳng có chút cảm giác bị tàn phá nào vậy?” Khương Linh hỏi.

Thời Niệm Niệm cười cười: “Mình thấy vẫn ổn, quen với cường độ rồi thì thật ra cũng được.”

“Đó là do cậu học giỏi, thế giới của học bá…” Khương Linh nói được một nửa, bỗng cảm thấy bất thường, đôi mắt chớp chớp, “Cậu không còn nói lắp nữa sao?”

“Ừ, năm thứ hai sau khi tới đây thì đã dần tốt hơn rất nhiều.”

Nói lắp khi phát âm tiếng Anh còn khó chịu hơn tiếng Trung nhiều, khoảng thời gian khi mới bắt đầu kia quả thực rất khó khăn, nhưng mà sau đó thì dần dần tốt lên rất nhiều, đặc biệt là sau khi lên đại học, cô tham gia rất nhiều dự án, thường xuyên phải lên bục báo cáo, dần dà thì đã hết rồi, rất kì diệu.

“Đúng rồi, cậu có còn nhớ Trần Thư Thư không?” Khương Linh hỏi.

“Nhớ chứ.”

“Cậu ấy và Từ Phỉ sắp kết hôn rồi đó.”

Thời Niệm Niệm sững sờ, những kỉ niệm trong quá khứ bỗng cuốn tới, rất nhiều ký ức cô vốn cho rằng đã trở nên phai nhạt lại ùa về.

“Vừa tốt nghiệp đã kết hôn à, nhanh thế.”

“Ừ.” Khương Linh uống một ngụm trà, gật đầu, “Bác sĩ bảo cưới*, thời gian cũng rất gấp, sợ sau đó bụng lớn ra.”

(*) Nguyên văn convert là “phụng tử thành hôn”: lập gia đình vì có con, nói tóm lại là cưới chạy bầu.

Những người bạn cùng trường trước đây mà Thời Niệm Niệm còn liên lạc cũng chỉ có Khương Linh, hồi trước thật ra cũng đã dần phai nhạt, sau đó cô ấy lại nhận được thư mời của trường đại học ở đây nên mới liên lạc thường xuyên hơn.

May là, vẫn còn một ít người bạn, bất kể xa cách bao lâu, lúc gặp mặt vẫn có thể thân quen như thường.

“Nhưng mà, sao cậu lại quyết định về nước học thạc sĩ vậy?”

Khương Linh biết khoa y học lâm sàng của ngôi trường Thời Niệm Niệm đang theo học bây giờ cũng thuộc top đầu trong các trường đại học trên thế giới, rất là trâu bò, cũng rất khó thi vào.

“Lâu lắm rồi không quay lại, nên muốn về xem xem.”

“Vậy chuyện nhà cậu…đã giải quyết chưa?”

Thời Niệm Niệm thở ra một hơi, “Ừm” một tiếng.

Sau đó cô mới biết được lúc ấy bố thực sự đã phạm phải chuyện gì, tham nhũng, mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài chạy trốn lệnh truy nã, cho tới năm ấy khi cô học năm tư, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, bận đến tối tăm mặt mũi, bà nội ở trong nước lại qua đời.

(*) Nguyên văn convert là “thiên hôn địa ám”: nghĩa đen là trời đất tối tăm, mô tả bầu không khí hỗn loạn, khó khăn, nghĩa bóng dùng để ám chỉ sự quá mức.

Bố chỉ có thể quay về, vốn cho rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi thì có thể trở về lặng lẽ, không ngờ lại bị bắt, cuối cùng chết vì tự sát trong tù.

Lẩn trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chỉ có được một kết cục như này.

“Mấy người trong lớp tụi mình hồi trước ấy à, đúng là kẻ nam người bắc.”

Bạn bè thời cấp 3 gặp lại nhau, nhiều lắm thì cũng chỉ trò chuyện về những bạn học cùng trường lớp hồi trước đó, thế nhưng Khương Linh rất rõ ràng việc sau này mọi người ra sao, ai thi trượt đại học rồi lựa chọn học lại bây giờ vẫn đang học năm ba, ai với ai được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, còn có ai đã tìm được một công việc lương cao.

Cho tới cuối, cô nàng bỗng tạm dừng một lát, do dự nói: “…Nhưng mà, trong nhiều người như vậy, Giang Vọng vẫn cừ nhất.”

Trái lại Thời Niệm Niệm cũng không có phản ứng gì lớn, cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Khương Linh kinh ngạc hỏi: “Cậu và anh ta vẫn còn liên lạc à?”

“Trước đây từng nhìn thấy trên bản tin trong nước.”

Tổng giám đốc Giang.

Giang Vọng trong cuộc họp báo trên màn hình, chàng trai ấy đã hoàn toàn trưởng thành thành một người đàn ông, âu phục giày da, áo sơ mi trắng cài đến cúc trên cùng một cách tỉ mỉ, khi lên tiếng bình tĩnh tự nhiên mạch lạc.

Trong vụ tai nạn xe cộ vào năm anh lên 12, Giang Thân bị thương nặng, sau đó qua đời khi anh lên năm hai đại học, coi như tuổi trẻ mất sớm, Giang Vọng lập tức kế thừa tập đoàn Giang thị vào lúc đó.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thủ đoạn tàn nhẫn, mạnh mẽ vang dội, hổ phụ sinh hổ tử*, đây là đánh giá của Thời Niệm Niệm khi nhìn thấy bản tin ấy.

(*) Nguyên văn convert là “hổ phụ vô khuyển tử”: Tức là cha là hổ sẽ không sinh ra con là chó, ý chỉ người cha tài giỏi thì người con cũng không thể nào yếu kém được, ở đây mình thay đổi câu này một chút nhưng ý nghĩa vẫn không đổi nhé ạ.

Khương Linh chống cằm, thở dài: “Sau khi tốt nghiệp mấy người tụi mình hình như đều không giữ liên lạc với Giang Vọng nữa, ngay cả cậu cũng không.”

Thời Niệm Niệm “Ừ” một tiếng, một lúc lâu sau lại nói: “Thật ra mình với anh ấy, cũng xem như là còn liên lạc, nhưng mà không nhiều lắm.”

“Hửmmmmmm?” Khương Linh vô cùng kinh hãi.

Từ khi xa nhau đến giờ, bọn cô đều rất ăn ý không liên lạc thường xuyên với đối phương, cũng không gặp mặt, chỉ có mỗi năm khi ăn tết thì nói một câu “Chúc mừng năm mới”, cũng thỉnh thoảng hỏi thăm vào một vài ngày đặc biệt.

Rất là kì lạ, giống như hai người bạn xa lạ trên mạng.

Loại chuyện tình cảm này ấy mà, sự tra tấn khó chịu đựng nhất chính là trơ mắt nhìn nó phai nhạt đi từng chút một, dần dần không còn đề tài chung, dần dần bắt đầu cãi vã, cuối cùng nản lòng buông lời chia tay.

Dưới tình huống vừa không quen lại vừa bất lực, bọn họ đều là người thông minh, nên ăn ý lựa chọn cách thức như vậy để duy trì.

Thật ra bọn họ cũng không chỉ trao đổi bằng tin nhắn.

Thời Niệm Niệm lần lượt nhận được không ít đồ chuyển phát nhanh từ trong nước gửi tới, một tấm huy chương vàng, một lá thư thông báo trúng tuyển của đại học B, một cái lắc tay cùng kiểu dáng với cái trong đêm Giáng Sinh.

“Vậy là các cậu vẫn còn bên nhau sao?” Khương Linh rất khϊếp sợ.

Thời Niệm Niệm khẽ lắc đầu: “Mình cũng không rõ lắm.”

Một lần bọn họ liên lạc là câu “Chúc mừng năm mới” của nửa năm trước.

“Vậy cậu về nước học thạc sĩ cũng là vì…anh ta sao?”

“Ừ.”

Ngày đó cũng không trò chuyện với Khương Linh được bao lâu, cô còn phải về trường điểm danh, mà ngày hôm sau Thời Niệm Niệm đã về nước rồi.

[Máy bay của chúng ta đã đáp xuống sân bay quốc tế thuộc thủ đô Bắc Kinh, bây giờ là 12 giờ 30 phút theo giờ địa phương, nhiệt độ ngoài trời là 31 độ C…]

Giọng nữ máy móc truyền ra qua loa phát thanh, Thời Niệm Niệm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đầu quả tim nhảy lên từng chút từng chút một, xa cách nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trở về rồi.

Xách hành lí ra khỏi sân bây, cô thở hắt ra nhìn dòng xe cộ đông nghịt trên đường cái, đứng trên mặt đất mà vẫn chưa có cảm giác chân thực gì.

Mảnh đất này…

Trên thực tế thì cũng chỉ ở đây trong hai năm học cấp 3, nhưng nó lại trở thành một phần quê hương trong trái tim cô.

“Niệm Niệm!” Cách đó không xa có một giọng nữ.

Thời Niệm Niệm nhìn sang, mợ đeo một cặp kính râm đứng bên cạnh xe vẫy tay với cô.

Mấy năm nay thật ra mợ đến thăm cô rất nhiều lần, nhưng khi nghe nói cô muốn về nước học thạc sĩ thì vẫn kích động không thôi, năm tháng thật ra không để lại dấu vết rõ ràng gì trên người bà, vẫn là một vị phu nhân nhà giàu xinh đẹp.

“Về nhà mợ trước nhé?”

“Cháu muốn về thu xếp hành lí một chút, có rất nhiều bưu kiện vẫn đang ở kho để đồ ạ.” Thời Niệm Niệm cười nói.

“Cũng phải, mẹ và em trai cháu vẫn khoẻ chứ?”

“Dạ, đều rất khoẻ mạnh.”

“Quả nhiên bất kể là tới môi trường nào thì Niệm Niệm của chúng ta cũng có thể xuất sắc vô cùng, trước đây mợ đã luôn tin vào điểm này.” Mợ nói đến đây vẫn cảm thấy thổn thức, “Đúng rồi, khi nào thì phải đến trường điểm danh vậy?”

“Ngày mai là phải đi rồi ạ.”

“Sớm vậy sao?”

“Dạ.” Cô nói, “Nghe nói người thầy hướng dẫn đó của cháu cực kì nghiêm khắc, phải sắp xếp nhiệm vụ trước ạ.”

“Vậy lại phải vất vả rồi.”

Cô cười không nói, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt lại nghe mợ hỏi: “Vậy cháu định khi nào thì liên lạc với Giang Vọng?”

Phải sau này có một lần nghe Hứa Ninh Thanh nhắc tới thì mợ mới biết được chuyện của hai người, bà vốn là một người tiến bộ, trái lại cũng chẳng thấy sao cả, chỉ là vừa nhớ đến dáng vẻ Thời Niệm Niệm rời đi hồi trước là lại khó chịu hơn.

Nét tươi cười vốn có của Thời Niệm Niệm chợt tan biến đi một chút, trước khi cô quay về đã kiên định nghĩ trở về chuyến này phải đi tìm Giang Vọng, nhưng khi đã thật sự bước lên mảnh đất này rồi thì mới biết được cảm giác ‘càng tới gần quê lòng càng kinh hãi’*.

(*) Nguyên văn convert là “cận hương tình khϊếp”: lâu không trở về quê, đến gần quê thì lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. (Cre: leosansutu.wordpress.com) Câu mình thay thế là một câu thơ trong bài “Độ Hán giang” (Qua sông Hán) của nhà thơ Lý Tần.

Cô chớp chớp mắt, khoé mắt ươn ướt: “Chờ sau khi xử lí xong chuyện trường học đi ạ.”

“Bây giờ nó thật đúng là xuất sắc.” Mợ cảm thán.

Xí nghiệp của cậu cũng từng có hợp tác với tập đoàn Giang thị, trái lại mợ cũng có biết một chút, trước đây Giang Thân đột ngột qua đời, gia sản khổng lồ, thế lực rắc rối khó tháo gỡ, có không ít người mang ý định nhìn anh bị chê cười, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy anh ngồi trên vị trí kia, càng làm càng tốt.

Ăn một bữa cơm ở bên ngoài với mợ xong, Thời Niệm Niệm lập tức về phòng trọ thu dọn đồ đạc.

Đồ của cô thật ra không nhiều lắm, quần áo cũng tạm thời chỉ mang đồ mùa hè về, sách thì nhiều hơn, ai cũng biết mấy quyển sách chuyên ngành y khoa chỉ cần vơ đại một cuốn thôi cũng có thể đập chết người.

Thời Niệm Niệm dọn toàn bộ sách vào phòng sách thôi cũng đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, cô ngồi một mình trên sô pha một lát, tay cầm di động do dự, rồi vẫn không nhắn một tin mình đã quay về.

Năm năm này bọn họ liên lạc nhiều lắm cũng chỉ có mấy gói bưu kiện, còn có mấy tin nhắn chỉ dùng một đôi tay cũng có thể đếm hết, những yếu tố không chắc chắn trong đó quá nhiều, không biết khi gọi điện hay nhắn tin thì có thể nói cái gì, hay là có lẽ còn không nói chuyện nổi.

Thời Niệm Niệm dựa vào sô pha, nhớ tới tin tức về Giang Vọng vừa mới tìm được trên mạng cách đây không lâu, nhìn thấy ảnh chụp của anh.

Người đàn ông ấy thay đổi rất nhiều, khí chất chững chạc, không còn vẻ hư hỏng và lưu manh cà lơ phơ phất nữa.

Nhưng chàng trai trong ký ức của cô kia là một người hư hỏng lại lưu manh, đi học luôn lười biếng nằm bò ra, thỉnh thoảng gặp phải đề khó thì mới viết mấy bước ra giấy nháp, lời nói cũng luôn rất xấu xa, cùng với lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm trong căng-tin trước khi cô rời đi, ngón cái của chàng trai ấy nhấn lên đôi mắt cô, giọng trầm khàn nói “Đừng khóc mà bé cưng.”

Lúc rời đi vẫn đang là mùa đông.

Bây giờ đã là giữa hè.

Thời Niệm Niệm cười cười, cất di động vào lần nữa.

Lúc 3 giờ chiều nhận được tin nhắn của giáo viên hướng dẫn, bảo cô đến bệnh viện trực thuộc một chuyến tìm ông, kẹt xe rất ghê, đến khi cô chạy tới thì đã gần 5 giờ.

Thời Niệm Niệm mặc một bộ váy liền áo bằng bông màu trắng, khí chất dịu dàng, chạy một đường đầu đầy mồ hôi, hai má cũng đỏ bừng, lại hỏi lễ tân văn phòng của giáo sư.

Cô đứng trước cửa gõ hai cái, bên trong truyền ra một giọng nam có hơi nhiều tuổi: “Vào đi.”

Thầy hướng dẫn thoạt nhìn là một người đàn ông khoảng 60 tuổi, người mặc một cái áo blouse trắng đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lát sau mới dành ra vài giây liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm ở trước mặt một cái: “Thời Niệm Niệm à?”

“Đúng ạ, em chào giáo sư Trần.” Thời Niệm Niệm cúi chào 90 độ.

Trần Thanh phất tay, nói rất lạnh nhạt: “Đừng có cúi người, đúng là lỗi thời.”

Thời Niệm Niệm “Ồ” một tiếng, đứng thẳng rồi nói “Em chào giáo sư Trần”.

Trần Thanh lại nhìn cô một cái, gật đầu “Ừ” một tiếng, ngón tay chỉ vào cái áo blouse trắng đặt trên lưng ghế bên cạnh: “Em mặc cái đó vào rồi lát nữa theo tôi đến khoa tai một chuyến, tôi xem thử trình độ của em.”

“Dạ.”

Khoa lâm sàng mà Thời Niệm Niệm chọn chính là khoa tai. Cô cầm quần áo vào trong thay áo blouse trắng, lại đeo khẩu trang lên, lấy di động ra nhìn vào màn hình chải lại tóc, sau đó nghe thấy cửa văn phòng bị kéo ra.

“Giáo sư Trần.” Tiếng người đàn ông trầm thấp từ tính.

Tiếng nói trộn lẫn mùi vị được thời gian hoà quyện, nhưng vẫn cứ quen thuộc.

Thời Niệm Niệm sửng sốt, nháy mắt nghiêng đầu nhìn lại.

Cách một tấm rèm ở giữa, xuyên qua khe hở, cuối cùng cô đã thực sự nhìn thấy anh.

Trên áo blouse trắng thoang thoảng mùi nước sát trùng, làn môi dưới khẩu trang của cô khẽ nhếch lên, đồng tử hơi co lại, đại não trống rỗng trong nháy mắt.

Cô đã từng tưởng tượng rất nhiều khung cảnh khi gặp lại.

Cô chủ động tới công ty tìm anh, cô đứng bên ngoài thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, người đàn ông đứng ở bên trong đồng thời ngẩng đầu lên, một làn gió thổi qua, mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô.

Hoặc là vào ban đêm, trên con phố tấp nập đông đúc, cô vừa ngước mắt thì sẽ nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen, trong không khí là mùi nhãn thơm mát, cùng với mùi thuốc lá trên người người đàn ông.

Khung cảnh gặp lại sau nhiều năm xa cách, luôn dễ dàng có thể tưởng tượng ra một cách vừa lãng mạn lại kịch tính.

Nhưng cô không nghĩ rằng sẽ đột ngột đυ.ng phải một màn như vậy dưới tình huống không hề có chuẩn bị trước như thế này.

Anh đã thay đổi rồi, gầy hơn rất nhiều, góc cạnh gầy gò, lạnh lẽo thấu xương, tác phong mạnh mẽ, thái dương cạo rất ngắn, mang dáng vẻ người sống chớ lại gần.

Nhưng lại tựa như chẳng thay đổi gì cả, thế nên trong nháy mắt Thời Niệm Niệm lại nghĩ tới khoảng thời gian năm sáu năm trước, ánh mặt trời vàng rực, hai chỗ ngồi ở cuối góc phòng học, lão Thái tính tình hiền lành và giáo viên tiếng Anh luôn gào rống, cùng với chàng trai toả sáng rực rỡ ấy.

Giọng của Trần Thanh cắt đứt dòng suy nghĩ đang dần bay xa của cô: “Cậu đi nằm trước đi, tôi lại kiểm tra cho cậu.”

Giang Vọng đi tới bên kia, Thời Niệm Niệm xoay người theo phản ứng bản năng, lại giấu đầu hở đuôi kéo khẩu trang lần nữa.

Mắt anh lướt qua bên cạnh, sau khi nhìn thấy bóng dáng cô gái thì khẽ nhíu mày, cũng không để ý nhiều, nằm trên ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Xuyên qua tấm kính trên ngăn tủ trước mặt, Thời Niệm Niệm lặng lẽ nhìn anh, rồi nhìn thấy anh giơ tay niết niết mũi, mày nhíu lại, thoạt nhìn mệt mỏi vô cùng.

Mấy năm nay sống mệt mỏi lắm sao, trước đây tai đã làm phẫu thuật rồi sao lại còn phải tới khoa tai khám.

Cô đứng bên cạnh xót xa nghĩ.

Trái tim nhảy lên thình thịch, đinh tai nhức óc, cô cắn môi dưới, im lặng giơ tay đặt lên l*иg ngực, trong lòng lẩm bẩm, đừng nhảy nữa mà.

Trần Thanh ngồi ở bên kia, quay đầu dặn dò cô mấy câu, bảo cô hỗ trợ đi lấy dụng cụ ở phòng cách vách.

Ngay cả “Dạ” một tiếng cô cũng không dám, gật gật đầu đi ra ngoài.

Tới gần giờ phòng khám tan làm, trên hành lang không có tiếng ồn ào như lúc tới, cô dựa lưng vào tường thở gấp chốc lát mới thoát khỏi cảm giác nghẹt thở vừa nãy.

Rất nhanh đã lấy dụng cụ quay lại, bên cạnh Giang Vọng có thêm một người đàn ông mặc âu phục đang đứng, nhìn dáng vẻ chắc là trợ lý, đang báo cáo công việc với anh ở bên cạnh, nghe rất phức tạp.

Mà Giang Vọng vẫn luôn nhắm hai mắt, có lúc Trần Thanh hỏi mấy vấn đề thì anh mới lên tiếng.

Thời Niệm Niệm im lặng đưa dụng cụ qua.

“Được rồi, em chờ tôi một lát, xử lí chỗ này xong rồi đến khoa tai.” Trần Thanh nói.

Thời Niệm Niệm gật đầu.

Trần Thanh làm một loạt kiểm tra, thấp giọng dặn dò: “Cậu làm việc có bận rộn thế nào thì cũng không thể không nghỉ ngơi, đôi tai này của cậu cũng chẳng phải chưa từng bị thương, còn tiếp tục thế này nữa thì sớm muộn gì cũng điếc luôn.”

Ông là một giáo sư có thâm niên, lại còn được ca ngợi là giáo sư có thâm niên tính cách quái dị, hiện giờ không có mấy ai dám nói chuyện như thế với Giang Vọng.

Thế nhưng Giang Vọng cũng không bực, lại còn mỉm cười thấp thoáng.

Trạng thái thả lỏng như vậy của anh lại có dáng vẻ năm đó, trái tim chờ đợi đã lâu của Thời Niệm Niệm đập dồn.

Trợ lý bên cạnh nói: “Tối ngày mai có một buổi tiệc do Thịnh thị chịu trách nhiệm tổ chức, cô chủ nhà họ Thịnh đã tới mời, muốn để ngài làm bạn cặp nam nhập tiệc với cô ấy, trước mắt vẫn chưa trả lời lại.”

Ngón tay để trên tay vịn của Giang Vọng thờ ơ gõ hai cái: “Đi.”

Anh không ở lâu, lúc rời đi Thời Niệm Niệm cũng lấy cớ tránh ra ngoài.

Trong đầu đều là nội dung bọn họ vừa mới nói, cô chủ nhà họ Thịnh, bạn cặp nam, đi.

Không phải cô không biết cô chủ nhà họ Thịnh này là ai, thậm chí đã biết cô ta từ sớm, Thịnh Hướng Vãn, đã từng gặp trong cuộc thi vật lí hồi cấp 3.

Thời Niệm Niệm cũng từng nhìn thấy nội dung về Giang Vọng và Thịnh Hướng Vãn trên bản tin, cô khẽ thở ra một hơi, nhớ lại nội dung bản tin, trai tài gái sắc, có ý định làm thông gia vì lợi ích thương nghiệp*.

(*) Nguyên văn là “liên hôn thương nghiệp”: kết hôn/thông gia vì mục đích thương nghiệp, tạm thời mình vẫn chưa nghĩ ra từ nào thay thế, cầu được chỉ giáo huhu.

Cô chưa từng tin, Giang Vọng chắc chắn là khinh thường việc kết hôn vì mục đích thương nghiệp, và cũng không cần, nhưng khi chính tai nghe thấy anh nhắc tới chuyện của Thịnh Hướng Vãn, cô vẫn không nhịn được run sợ.

Cô rửa tay rồi về văn phòng: “Giáo sư Trần.”

“Được rồi, đi thôi.”

Hai người đi về phía khoa tai, trên đường đi Thời Niệm Niệm không nhịn được hỏi: “Người vừa nãy đó, tai của anh ấy bị thương nặng lắm sao ạ?”

“Tái phát lại, cậu ấy xem như là bệnh cũ.”

Trần Thanh nói khái quát về tình trạng của Giang Vọng.

Thời Niệm Niệm mới biết một chút chuyện năm đó.

Sau khi vào đội tuyển quốc gia, trong lần thi đấu quy mô nhỏ đầu tiên Giang Vọng đã giành được huy chương vàng, bây giờ tấm huy chương đó vẫn còn để ở nhà cô, nhưng khoảng thời gian đó anh quá dại đột, tăng cường độ huấn luyện trong khi lúc đó tình trạng sức khoẻ không chống đỡ nổi, tai được phẫu thuật cũng chưa bao lâu, có một khoảng thời gian anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Cô bỗng cảm thấy khó chịu muốn rơi lệ: “Vậy sau đó thì sao ạ?”

“Cũng may là có đột phá, tôi vẫn còn nhớ khi đó chắc là cậu ấy mới lên 12, sau thì không thể bơi tiếp nữa, quay về đi học, nhưng mà bây giờ thính lực ngược lại cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống tai bị đau hoặc ù đi.”

Thời Niệm Niệm nhấp môi không nói.

Chưa từng có ai nói với cô những chuyện này.

Những dòng lịch sử trò chuyện ngắn gọn đó của bọn họ, cũng chưa từng có bất cứ một ghi chép gì về những chuyện đó.

Trần Thanh lắc đầu, vô cảm nói: “Nghe nói hồi đó là vì một cô gái, đúng là đáng thương.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo là phần giới thiệu!! Chuẩn bị chuẩn bị tôi sắp ra chiêu lớn rồi đây!

Editor có lời muốn nói thay anh Vọng: Oan uổng quá oan uổng quá, chỉ đồng ý dự tiệc, không phải đồng ý đi với ai cả TT^TT.