Tối Cường Hệ Thống

Chương 958: Đừng Lằng Nhằng, Lên Đi

Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lúc này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Vị ngưu nhân này trấn áp Đạo Vấn Thiên, đã chấn kinh tất cả bọn họ rôi, nhưng bây giờ, hắn lại trực tiếp chèn ép các Thần tử khác, hỏi bọn họ có phục hay không?

Bá đạo bực này, bọn họ chưa bao giờ thấy qua.

Coi như Đạo Vấn Thiên cũng không dám bá đạo như vậy.

Chín Thần tử đứng ở đó nghe thấy lời này, sắc mặt đại biến, trên mặt giận dữ.

Nhưng mà đối mặt Lâm Phàm hung hăng, không có ai dám mở miệng.

- Phục hoặc không phục, chẳng lẽ Thần tử Thiên Địa Tông, ngay cả dũng khí mở miệng nói chuyện cũng không có?

Lâm Phàm ác liệt nói.

Linh Võ Tôn rất muốn chửi ầm lên, nhưng hắn nhịn được, không phải hắn không muốn mắng, mà không dám.

Những Thần tử còn lại giận dữ, bọn họ muốn nói, nhưng yết hầu giống như bị cái gì đó kẹp lại, khiến họ không cách nào lên tiếng.

Hỏa trưởng lão nhìn thấy chuyện trước mắt, nội tâm giận dữ, không thể nhịn được.

Đặc biệt khi Đạo Vấn Thiên trực tiếp bị đánh ngất xỉu, đang nằm dưới đài như chó chết.

Mà các đệ tử xung quanh rất muốn bước lên, nhưng lại không dám.

Các trưởng lão đang ngồi bên cạnh tông chủ cũng cả kinh.

- Thật khủng khϊếp, Thiên Địa Tông lại có đệ tử bực này?

Một trưởng lão kinh ngạc lên tiếng.

- Chuyện này có nên ngăn cản không, nếu còn tiếp tục, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Một trưởng lão khác lo lắng nói.

- Sao phải ngăn cản? Chẳng lẽ không được gây sự? Mặc dù trước đây chúng ta không hung hăng như vậy, nhưng cũng không kém hắn bao nhiêu a.

Một trưởng lão tính khí sôi động lên tiếng.

- Lần này tông chủ không có ở đây, sợ sẽ hối hận đến chết. Bây giờ, Thiên Địa Tông quả thật được trời cao chăm sóc, lại có đệ tử bực này, nếu chờ hắn trưởng thành, hắn sẽ trở thành trụ cột lớn của tông môn.

- Thần Nguyên Tông kia đã từng cho ra một tên Tần Thánh Quân, áp chế Thiên Địa Tông chúng ta một một đầu, bây giờ tông môn chúng ta cho ra được đệ tử bực này, lo gì không thể vươn mình.

- Tiếp tục xem đã, chỉ cần không chết người sẽ không sao. Bây giờ, đám Thần tử kia đều kiêu ngạo tự mãn, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nên để tên tiểu tử này ầm ĩ một phen, để bọn hắn biết khiêm tốn một chút.



- Được rồi, ngươi đừng quá làm càn, nơi này là nơi thi đấu, không phải nơi để ngươi giễu võ giương oai.

Hỏa trưởng lão tức giận lên tiếng.

Cái tên này giúp Thanh Dương Tử lấy lại thanh danh, hắn đã sớm oán giận vạn phần, bây giờ còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ chín Thần tử còn lại. Mà trong đó, có Thần tử liên quan đến hắn, hắn sao có thể nhịn được nữa.

Bây giờ Hỏa trưởng lão lên tiếng, một ít đệ tử chung quanh cho rằng mọi chuyện đến đây kết thúc.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, sư huynh bá đạo này lại bá đạo lên tận trời.

Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, nhìn thẳng Hỏa trưởng lão.

- Hừ, ngươi có gì không phục, thì lên đi.

- Làm càn!

Hỏa trưởng lão rít gào, hắn không ngờ tên này lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.

- Nhiều lời vô ích, ta không muốn khoe khoang đầu lưỡi, không phục thì lên, nếu không thì câm miệng cho ta.

Lâm Phàm quát lớn.

Lý Thanh nhìn một màn trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

- Thanh Dương Tử trưởng lão, như vậy có ổn không?

Lý Thanh trợn tròn mắt, hắn vẫn luôn cho rằng Lâm sư huynh là một người khiêm tốn, nhưng vào lúc này, Lâm sư huynh lại cực kỳ bá đạo, không phục thì đánh, trước giờ chưa từng có người nào như vậy cả.

Đám người Tô Hồng Trần, Hổ Kình, Nho Vạn Thư nhìn nhau, run rẩy vạn phần, khủng bố, thật sự quá kinh khủng.

Lâm sư đệ này căn bản không giống như người lúc trước mà bọn họ đã từng tiếp xúc.

Không, hiện tại nên gọi Lâm sư huynh mới đúng.

Đệ nhất Thần tử.

Thanh Dương Tử vừa bắt đầu hưng phấn dị thường, nhưng bây giờ cũng bị dọa choáng váng.

Hắn biết Lâm Phàm rất mạnh, là một đệ tử hết sức có tiềm lực, thế nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Phàm lại cường hãn đến trình độ này, hoặc là có thể nói là cực kỳ biếи ŧɦái.

Lúc này, Hỏa trưởng lão đã nổi giận, một tên đệ tử lại dám làm càn trước mặt hắn, nếu không dạy hắn một bài học, sau này bản thân mình làm sao phục chúng.

Thân thể Hỏa trưởng lão hơi động, một tia ánh sáng đỏ loé lên, xuất hiện trên đài tỷ võ.

Một đầu tóc đỏ phiêu đãng, khí tức cuồng bạo trấn áp qua, các đệ tử xung quanh đều biết, Hỏa trưởng lão đang rất giận rồi.

Đối mặt với ánh mắt oán hận của Hỏa trưởng lão, Lâm Phàm thản nhiên nói.

- Sao vậy, muốn gϊếŧ ta?

- Trên đài tỷ võ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ trưởng lão chính là trọng tội, hôm nay bản trưởng lão có đánh ngươi thành tro bụi, cũng không ai trách phạt.

Hỏa trưởng lão động sát ý với Lâm Phàm.

Thực lực tiểu tử này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Người có thể trấn áp Đạo Vấn Thiên, nếu như giữ lại, sau này sẽ là một mối họa lớn, nếu có thể, hắn hận không nghiền ép đối phương đến chết.

- Ha ha, kɧıêυ ҡɧí©ɧ trưởng lão? Vì sao cái tên Đạo Vấn Thiên kia lại có khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thanh Dương Tử?

Lâm Phàm khinh thường nói.

- Bởi vì Đạo Vấn Thiên chính là Thần tử, thực lực vượt qua Chân tiên cảnh.

Hỏa trưởng lão phẫn nộ quát.

- Bây giờ Đạo Vấn Thiên bại trong tay ta, cho nên hiện tại, ta chính là Thần tử, mà bây giờ ta muốn khiêu chiến ngươi, hôm nay ta sẽ trấn áp ngươi trên đài tỷ võ này.

Lâm Phàm vênh váo nói.

Thực lực Hỏa trưởng lão lợi hại hơn Thanh Dương Tử không ít, cộng thêm bản thể Thiên Địa Hỏa Linh của hắn, nên thiên phú hỏa diễm cực kỳ cường hãn, được ca tụng là thần hỏa, vĩnh viễn bất diệt.

Luyện đan, luyện khí lợi hại hơn người bình thường không ít, đều dựa vào thiên phú thần hỏa này.

Bây giờ, Hỏa trưởng lão đối quyết cùng Lâm Phàm, đám đệ tử nín thở, bọn họ muốn chứng kiến trận tranh tài đỉnh cao này.

- Ngươi nghĩ mình trấn áp được Đạo Vấn Thiên, là có thể coi trời bằng vung? Hôm nay, ta nói cho ngươi biết, trong Thiên Địa Tông, còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi.

Vù!

Một đạo hồng quang phóng lên trời.

Hai tay Hỏa trưởng lão chấn động, đôi tay già nua biến thành đỏ bừng, nhiệt độ nóng bỏng, thiêu đốt hư không, khiến nó trở nên vặn vẹo.

Đây là thủ đoạn của Hỏa trưởng lão.

- Phần Chưởng.

Bất kể người nào tiếp xúc với chiêu này, đều bị liệt diễm đốt cháy, pháp lực hộ thể cũng vô dụng, bởi vì... Liệt diễm này có thể thiêu đốt pháp lực.

Chân tiên cảnh trung giai.

Viễn Cổ cảnh đại viên mãn.

Sự chênh lệch này, rất rất lớn.

Coi như tuyệt thế kỳ tài, không

dám nói mình có thể vượt mấy cảnh giới trấn áp đối thủ.

- Xuất!

Lúc này, Hỏa trưởng lão chợt quát lớn, tức ngập trời tuôn ra, Chân tiên pháp tắc vận chuyển, pháp lực không ngừng bạo toái.

- Ngươi dùng một chiêu trấn áp Đạo Vấn Thiên, vậy để bản trưởng lão dùng một chưởng trấn áp lại ngươi, như thế nào?

Hỏa trưởng lão lạnh lùng nói, sau đó thân thể hơi động.

Lúc này, hỏa diễm giống như mặt trời, soi sáng toàn bộ sân thi đấu.

Giờ khắc này, Lâm Phàm ngưng thần, đánh một chưởng về phía Hỏa trưởng, một chưởng này mặc dù nhanh, nhưng đối với Hỏa trưởng lão, nó rất yếu.

Trực tiếp đánh vào hư không.

- Chậm, thật sự quá chậm, lấy thực lực của ngươi, ngay cả góc áo của bản trưởng lão cũng không đυ.ng tới được.

Hỏa trưởng lão tựa như biến mất khỏi võ đài, nếu không phải xung quanh còn cảm giác cực nóng, mọi người đều cho rằng bên trong không có người.

- Thế à?

Lâm Phàm cười lạnh, đứng tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào, tựa như bị thực lực Hỏa trưởng lão làm chấn kinh.

Đúng lúc này, khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.

- Tìm được ngươi rồi.

Trong nháy mắt, Lâm Phàm ngay cả nhìn cũng không thèm, hướng về hư không đánh ra một quyền.