Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, mình là một người rất khiêm tốn nha, lấy thực lực bá đạo của mình bây giờ, lại chỉ mở một hiệu thuốc nhỏ xíu nhỏ xiu trong một cái góc khuất chẳng ma nào mò tới thế này rồi là hiểu rồi.
Nhưng giờ lại bị người ta tới cửa chủ động động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Không thể nhịn được mà.
Lúc này, những vị cung phụng Hoàng tộc khϊếp sợ nhìn Lâm Phàm, bởi vì cảm giác vừa rồi bọn họ đối mặt dị thường khủng bố, giống như đối mặt một đầu hung thú từ thượng cổ vậy.
Trước mặt bọn họ, Lâm Phàm giống như một đầu thượng cổ hung thú đang ẩn nấp, khi có người chọc tới nó, lúc đó nó mới phát ra một khí tức kinh khủng áp chế tất cả sinh linh dám khinh nhờn nó.
- Đại hoàng tử, tình huống này có gì đó không đúng.
Một tên cung phụng lén lén lút lút nói với Đại hoàng tử, vì hắn cảm giác người trẻ tuổi trước mắt không giống người thường, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Hừ, có gì không đúng, cứ bắt hắn lại cho ta.
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không cảm giác có gì không ổn cả.
Dung nhan tuyệt đẹp của Thương Khuynh Thành giống như sắp phun lửa rồi.
Cặp mắt kia nhìn chòng chọc Lâm Phàm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn mới hả giận.
Tình cảnh chịu nhục trước đó nàng sẽ không bao giờ quên, tên ghê tởm này dám đạp mình dưới chân trước mặt bàn dân thiên hạ, điều này sao nhịn được chứ.
Trong hoàng thành này, mình là đệ nhất mỹ nữ, là nữ thần trong lòng vô số nam tử, mỗi một lần xuất hành, đều được mọi người vây quanh giống như chúng tinh thưởng nguyệt.
Nhưng tên ghê tởm này dĩ nhiên đạp nàng dưới đất, làm nàng mất mặt lớn như vậy.
Vô luận như thế nào, nàng phải báo mối thù này.
- Em gái, đừng có dùng ánh mắt oán hận nhìn ca, người ta không biết còn tưởng rằng ta vứt bỏ ngươi thì khổ đấy, ta đối với thanh danh chính mình vẫn rất để ý nha.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Đám người này thật không có mắt nhìn chút nào.
Nếu mình bại lộ hết thực lực, không doạ bọn họ sợ đến tè ra quần mới lạ.
Dương Vạn Thiên bảo vệ nhi tử phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn tình huống trước mắt, chỉ cần có gì đó không đúng, sẽ lập tức ra tay.
- Im miệng, ta nhất định phải để cho ngươi hối hận, các ngươi còn nhìn cái gì? Không mau lên cho ta.
Thương Khuynh Thành quay lại nhìn những cung phụng kia gầm lên.
Tuy trong lòng bọn họ có chút lo lắng, nhưng lúc này cũng có thể cắn răng ra tay mà thôi.
Ầm!
Thực lực bọn họ không yếu, trong nháy mắt ra tay đã bao vây Lâm Phàm.
Lâm Phàm híp mắt không động chút nào, nhưng đám cung phụng kia cũng giống như đạn pháo, trực tiếp bắn ra ngoài, té ngã trên đường phố.
Lâm Phàm không hạ sát thủ, vì hắn còn muốn ở đây một thời gian nữa.
Đám cung phụng đang nằm trên đất hoảng sợ nhìn Lâm Phàm bên trong nhà.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đang lúc, trong chớp mắt bọn hắn muốn động thủ, lại có cỗ sức mạnh cường hãn đánh vào người bọn họ, thời điểm bọn họ phản ứng lại thì đã nằm ở chỗ này rồi.
Cao thủ, cao thủ tuyệt đỉnh.
Bọn họ không ngốc, bọn họ nhìn ra, hơn nữa bọn họ biết nam tử này đã rất nương tay đối với bọn họ, hắn không xuống tay ác độc, nếu không, không chỉ bị đẩy ra đường thế này thôi đâu.
- Chuyện này... Chuyện này...
Đại hoàng tử đã tính trước mọi chuyện, nhưng lúc này lại hoàn toàn không biết gì.
Thế này là sao… Cái này cũng quá giả tạo đi.
Những cung phụng này đều là cường giả bảo vệ Hoàng Thành, thực lực rất cao nhưng tình huống bây giờ lại để Đại hoàng tử kinh hãi biến sắc.
Chưa được một cái nháy mắt, những cung phụng này đã bị đối phương trấn áp, thậm chí ngay cả thủ đoạn đối phương như thế nào cũng không nhìn ra.
Quá nhanh.
Dương Vạn Thiên vốn cho rằng sẽ có một hồi chiến đấu ác liệt xảy ra nhưng tình huống bây giờ khiến hắn thật sự chấn kinh.
Hắn biết thực lực những cung phụng kia rất mạnh, họ là cường giả trong Hoàng Thành của Lập Thiên Thành, phụ trách bảo vệ một phương Hoàng thành, sức chiến đấu vô song, nhưng bây giờ toàn bộ lại bị trấn áp.
Dương Vạn Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, người chủ nhân này của mình đến cùng có lai lịch thế nào, sao thực lực cường hãn như vậy.
- Hiện tại chỉ còn lại hai người các ngươi.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn hai người, âm thanh bình thản như đang nói chuyện rất bình thường.
- Ngạch!
Thương Khuynh Thành nhìn một màn trước mắt, thì cả người chấn kinh trợn tròn mắt nhìn đi nhìn lại, thân thể có lồi có lõm kia bắt đầu run rẩy, nàng có chút hơi sợ rồi.
Tên biếи ŧɦái này rốt cuộc từ đâu tới vậy?
Những cung phụng kia đều là cường giả trong Hoàng Thành nha, thực lực cường hãn giống như thần nhân, nhưng ở trước mặt hắn lại giống như giun dế, một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
- Ngươi muốn làm gì?
Thương Khuynh Thành lui về sau một bước, vì động tác quá mạnh nên hai con thỏ trước ngực cũng run lên một cái.
- Khà khà!
Lâm Phàm cười ti tiện, giống như đang quan sát gì đó, sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cảm nhận ánh mắt này, tâm thần cũng run lên, hắn có chút hoảng sợ nói.
- Ta là Đại hoàng tử đó, ngươi muốn thương tổn tới ta, ngươi sẽ không chạy thoát khỏi nơi này đâu.
- Hai vị, yên tâm đi, ta tuyệt đối không làm gì các ngươi cả, dù sao thì ta cũng là người theo chủ nghĩa hòa bình.
Lâm Phàm lộ nụ cười xán lạn nói.
Nhưng nụ cười này trong mắt Thương Khuynh Thành và Đại hoàng tử lại có chút kinh khủng, nội tâm hai người giống như bị ngưng đọng, bọn họ cảm nhận được trong nụ cười kia có gì đó không tốt.
- Bá Thiên, cầm cây chổi ra đây cho ta.
Lâm Phàm nói rằng.
Dương Bá Thiên nghe xong mở to mắt, nó không hiểu chủ nhân muốn làm gì, nhưng sau đó vẫn chạy tới cầm theo cây chổi cao gấp đôi người hắn.
Lâm Phàm nắm chặt cây chổi, miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng nói.
- Đều đến đây đi, nếu như không lưu lại chút ấn tượng gì cho các người, chỉ sợ các ngươi sẽ không khắc sâu chuyện này vào đầu đâu.
- Ngươi muốn làm gì?
Hai người kinh hãi không hiểu gia hỏa này muốn làm cái gì với bọn họ.
- Ha ha, các ngươi thử nói xem sao.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó cầm lấy cán chổi quất lên mông hai người.
Bạch... bạch!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong hiệu thuốc, theo sau chính là một hồi tiếng kêu thảm thiết.
- Ta là Đại hoàng tử, sao ngươi dám làm như vậy...
- A! Cứu mạng a.
Đại hoàng tử bị đánh đến nhảy lên vọt xuống, giống như dưới chân có lửa.
Thương Khuynh Thành thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, sau đó nàng phát hiện nam tử nhìn về phía mình.
Nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, có chút hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
- Ngươi... Dám.
Bạch…bạch!
Thời khắc này, hai bóng người đang điên cuồng nhảy lên trên đường phố, cái chổi kia là cái quái gì vậy, sao đánh vào người bọn họ lại đau như thế.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến mình dẫn người đến đây hỏi tội, nhưng người chịu tội lại chính là bản thân mình, trách ai bây giờ đây, trách mình thồi, chọc ai không chọc, đi chọc main bựa nhất tất cả các bộ truyện ta từng biết.
Hiện thực này thật quá tàn khốc rồi
- Ngươi dừng tay cho ta, ta là Đại hoàng tử đó, ngươi biết không?
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- A!
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời, tiếng kêu này rất khủng bố, khiến người ta không rét mà run.
Thường dân xung quanh nhìn thấy một màn đang xảy ra, cũng hoàn toàn đứng hình.
Bọn họ biết rất rõ hai người bị đánh, một là Đại hoàng tử còn một là đệ nhất mỹ nữ Lập Thiên Thành Thương Khuynh Thành.
Giờ khắc này, bọn họ đang bị một nam tử cầm chổi đánh cho nhảy lên nhảy xuống, nhìn rất thê thảm.
Còn đám cung phụng cũng chỉ đành nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn nhau không dám ho một câu.
Khủng bố!