Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Không phải Cổ Tộc, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút.
- Biết rồi sư tỷ.
...
Mọi người gật đầu, hết sức cảnh giác nhìn người đang chạy tới.
Bên trong Cổ Thánh Giới này, không chỉ có Cổ Tộc là nguy hiểm nhất, cho dù chủng tộc sinh linh của Đại Thiên, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Bằng không cũng sẽ không có các nhóm, cùng các loại tổ chức tà ác.
Những tổ chức này nếu so với Cổ Tộc cũng là bất phân cao thấp, từng người từng người đều cực kỳ tàn nhẫn, gặp người liền gϊếŧ, gặp bảo liền đoạt.
Lâm Phàm nhìn thấy mấy người này đứng trước hư không loạn lưu, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tu vi không tính quá cao, tự nhiên không để trong lòng.
Hơn nữa, theo Lâm Phàm, thì trên người bọn họ không mang theo tà tính, bọn họ chắc không phải người xấu.
Thời điểm Lâm Phàm đáp xuống, Lâm Phàm chỉ nhìn bọn họ có một chút, mà bọn họ thì lại hết sức chăm chú đánh giá Lâm Phàm.
Nhìn không thấu.
Bọn họ phát hiện, nhìn không thấu tu vi của tên trước mắt này rốt cuộc là bậc nào.
Ngay cả khí tức cũng cực kỳ mịt mờ, thăm dò không ra, giống như một người bình thường.
- Các ngươi không cần sốt sắn, ta không phải người xấu.
Lâm Phàm nhìn những bọn họ cảnh giác với mình, cảm thấy có chút hết chỗ nói.
Dáng dấp của tiểu gia đây ngọc thụ lâm phon, soái ca chuẩn 20 cm 30 phút thế này, nhìn qua giống người xấu lắm à.
- Người xấu không ái nói mình là người xấu cả.
Diệp Đào trốn phía sau sư tỷ đột nhiên thốt ra câu nói.
- Ai u, sư tỷ, ngươi giẫm chân của ta làm gì?
Diệp Đào vừa nói ra lời này, bị sư tỷ cho đạp một phát vào chân.
Đối với sư đệ ngu ngốc này, nàng có chút bất đắc dĩ.
- Đây là sư đệ của ta, hắn không biết nói chuyện, kính xin chớ trách.
Thiên Tuyết áy náy nói.
- Không có gì.
Lâm Phàm khoát tay áo một cái, không để ý chút nào, sau đó nhìn về phía hư không loạn lưu trước mặt.
Thiên Tuyết thấy đối phương nhìn thẳng vào hư không loạn lưu, có lòng tốt nói:
- Đây là hư không loạn lưu, lực phá hoại bên trong rất mạnh, nếu như không có vật hộ thân thì sẽ rất khó để vượt qua.
- Ừ, đúng vậy, bên trong hư không loạn lưu này đầy rẫy Canh Kim chi khí, nếu như tu vi quá yếu không thể vận chuyển được pháp lực, sau khi đi vào cũng sẽ bị xé rách thành mảnh vỡ.
Lâm Phàm chỉ mất một chút, có thể nhìn thấu hư không loạn lưu này, có điều đối với hắn, những dòng loạn lưu này có cũng được mà không có cũng chả sao, căn bản chả ảnh hưởng gì.
thời điểm Lâm Phàm muốn nhìn một chút Tiên Thiên chi kim rốt cuộc ẩn giấu ở đâu.
Loại người không nhìn vào hư không loạn lưu lại có thể thấy rõ bên trong, rất kinh thiên động địa, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Có điều đám người Thiên Tuyết đứng nhìn hắn, cứ tưởng hắn đang suy nghĩ làm sao để vượt qua hư không loạn lưu.
- Chúng ta đều là đệ tử của Hạo Hãn tông, đây là Đại sư huynh của ta Võ Thiên Hải, đây là một ít sư đệ và sư muội của ta, còn chưa thỉnh giáo các hạ.
Thiên Tuyết giới thiệu mọi người, sau đó hỏi.
- Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nhẹ nói.
- Lâm huynh, vừa vặn chúng ta lần này đi ra ngoài mang theo không ít vật phẩm dùng để vượt qua hư không loạn lưu, nếu như huynh cần, chúng ta có thể đưa cho huynh.
Thiên Tuyết nói.
-Đa tạ hảo ý, có điều không cần đâu, tuy rằng lực phá hoại của hư không loạn lưu này cực kỳ cường đại, nhưng không ảnh hưởng gì với ta cả.
Lâm Phàm cười xua tay nói.
Những người này, tuy vẫn còn cảnh giác mình, nhưng ngược lại có chút hữu hảo.
Tông môn trong Cổ Thánh Giới đếm không xuể, Đại Thiên chủng tộc sẽ mở tông môn để che chở đông đảo sinh linh.
Võ Thiên Hải và Thiên Tuyết liếc nhau một cái, không biết đối phương vì sao lại có tự tin lớn như vậy, nhưng cũng không toát ra vẻ nghi hoặc.
- Các ngươi lần này tới đây tìm cái gì? Lát nữa ta có thể giữ lại cho các ngươi.
Lâm Phàm đến đây, chuẩn bị dời nơi này đi hết, bất quá những người này cũng không tồi, Lâm Phàm đồng ý giữ lại cho bọn họ một vài thứ.
Dù sao đều là sinh linh của Đại Thiên, cũng phải chiếu cố một chút mới được.
Đám người này không biết ý Lâm Phàm là gì, nhưng vẫn trả lời:
- Tông môn của bọn ta có một môn kiếm pháp cần Canh Kim chi khí, vì lẽ đó mới đến nơi này tìm kiếm.
- Há, Canh Kim chi khí, tuy nói không sai, nhưng vẫn thấp hơn một bậc, các ngươi vì sao không tìm thử Tiên Thiên chi kim?
Lâm Phàm cười hỏi.
Đối với Lâm Phàm, Canh Kim chi khí dù không tệ, nhưng nếu so sánh với Tiên Thiên chi kim, thì thật sự quá kém.
- Lâm huynh, Tiên Thiên chi kim đã tu thành linh trí, tu vi cường hãn, không phải chúng ta muốn là có được, đặc biệt là Tiên Thiên chi kim này càng vào sâu bên trong Canh Kim Chi Hải, xung quanh có vô số Thủ Hộ giả, bọn ta sợ rằng chưa tới đến gần đã bị những thủ hộ này bóp chết.
Võ Thiên Hải không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, dù sao Tiên Thiên chi kim vốn vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là bên trong Tiên Thiên Ngũ Hành, lực phá hoại của Tiên Thiên chi kim là mạnh nhất.
Coi như là cường giả Thần Thiên Vị tầng năm cũng không dám nói mình có thể bắt Tiên Thiên chi kim, càng không cần nói tới bọn họ.
- Mọi người đều là Sinh Linh đại thiên, các ngươi đứng ở chỗ này chờ ta đi vào, ta cho các ngươi ở đây chuẩn bị một chút, bất kể nói thế nào, Canh Kim chi khí cũng chỉ là khuôn sáo cũ, muốn dùng Canh Kim chi khí để tu luyện công pháp, lực phá hoại tự nhiên mạnh nhất, không thể thật giả lẫn lộn.
Lâm Phàm cười nói, sau đó đi về phía trước.
Đám người Hạo Hãn tông, không biết người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thiên Tuyết cảm thấy người này không biết trời cao đất rộng, có chút khoác lác.
Võ Thiên Hải nhíu mày sâu hơn, không biết người này có sức mạnh gì lại dám nói ra lời như vậy.
Ngay cả những đệ tử kia cũng khịt mũi con thường, cảm thấy Lâm Phàm chỉ mạnh miệng mà thôi.
- Không cần đâu.
Võ Thiên Hải khách khí nói, chỉ là trong lòng không tin tưởng lời nói của Lâm Phàm.
Diệp Đào đứng phía sau nhìn Lâm Phàm, cau mày, như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó lông mày giãn ra, lập tức đi lên phía trước.
- Lâm ca, Đại sư huynh của ta muốn.
Diệp Đào nói.
Bây giờ, đối với Diệp Đào mà nói, ngay cả tiếng “Ca” cũng kêu rồi, động tác xác lập quan hệ, rất thuần thục.
- Diệp sư đệ.
Võ Thiên Hải có chút không vui, vừa muốn nói gì đó thì bị Diệp Đào cản lại.
- Lâm ca, làm phiền ngài mang cho ta một chút Tiên Thiên chi kim là tốt rồi.
Diệp Đào nói.
Lâm Phàm nhìn Diệp Đào, sau đó cười cười:
- Tốt, không thành vấn đề.
Trong chớp mắt này trong lúc đó, diễn ra một màn khiến mọi người khϊếp sợ.
Chỉ thấy Lâm Phàm mở ra một ngụm, chợt bộc phát một cỗ sức hút cường đại, nuốt hư không loạn lưu này vào.
Hư không loạn lưu mênh mông vô cùng, trong chớp mắt vô ảnh, vô tung.
Lâm Phàm thế lại ợ một tiếng no nê, sau đó thân hình lấp loé, biến mất ngay tại chỗ.
- Sao có thể có chuyện đó.
Đám người của Hạo Hãn tông nhìn đến trợn tròn mắt.
Bọn họ không thể tin được lại có người một hơi nuốt cả hư không loạn lưu.
- Chuyện này... Chuyện này...
Võ Thiên Hải càng trợn tròn mắt, dưới cái nhìn của hắn, điều này là chuyện viễn vông, sao có thể kinh khủng như thế được.
- Đại sư huynh, sư tỷ, ánh mắt của mọi người không tốt tý nào, nhất tôn đại thần như thế mà các ngươi lại không nhận ra, thật sự làm cho người ta tiếc nuối, nếu không phải do ta thông minh, các ngươi đều làm mất thể diện của đại thần rồi.
Diệp Đào bất đắc dĩ nói.
- Đặc biệt là Đại sư huynh, nhân gia đại thần muốn mang cho huynh một ít Tiên Thiên chi kim mà huynh không muốn, nếu không phải ta thông minh, chúng ta cái gì cũng không có đâu.
- Diệp sư đệ, ngươi biết hắn ư?
Thiên Tuyết quay đầu, trì độn hỏi.
- Dĩ nhiên, các ngươi không biết à?
Diệp Đào nghi hoặc nhìn sư tỷ.
- Không biết, rốt cuộc là ai
Trong lòng Thiên Tuyết nghi ngờ, sư đệ vẫn luôn trong Hạo Hãn tông, chưa bao giờ có bằng hữu mà.
Diệp Đào vung ống tay áo, khóe miệng lộ tia cười yếu ớt:
- Các ngươi phải nghe cho kỹ, cũng đừng la lớn.
- Nói mau.