Người dịch: Thư
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Bà nó, sao lảm nhảm lâu thế, đánh nhau nhanh lên một chút đi.
Lâm Phàm cuống lên, Hồng Vân tiên tử không đành lòng nhìn các trưởng lão bị áp chế, không để ý sinh tử xông ra ngoài, việc này Lâm Phàm thấy rất bình thường.
Chỉ có điều nếu đã như vậy rồi, vậy thì nên đánh nhau nhanh lên một chút, sau đó để tiểu gia đến gϊếŧ một lượt luôn.
Nhưng bây giờ đám người này không chịu đánh nhau, lại đứng ở đây phí lời, muốn để cho tiểu gia phải đợi tới khi nào đây chứ.
- Mẹ nó, không chờ nữa, các ngươi không đánh thì tiểu gia đánh, kiểu nào cũng phải cho các ngươi trở thành kinh nghiệm.
Tu vi cao nhất chỉ là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, chẳng lẽ còn có điều làm hắn sợ hãi sao
Được! Thời điểm như thế này nhất định sẽ được!
Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Ai sợ ai?
Giờ khắc này Vân Hà đã không còn chút ý nghĩ gì đối với Thủy Hỏa bí cảnh nữa, dựa theo tình huống bây giờ, có thể sống sót đi ra ngoài đã là một chuyện tốt rồi.
Không biết đám đệ tử còn lại như thế nào rồi, chẳng lẽ sau khi đi vào đều bị gϊếŧ chết rồi sao.
- Hồng Vân ngươi đang tìm cái gì vậy?
Ngay lúc này, Vân Hà trưởng lão phát hiện Hồng Vân đang không không yên tĩnh nhìn tới nhìn lui, trông giống như là đang tìm cái gì đó thì tò mò hỏi.
- Có hắn ở đây, chúng ta sẽ không có việc gì, chỉ là không biết bây giờ hắn ở đâu.
Hồng Vân nhỏ giọng nói.
- Ai... Sau khi Vân Hà nghe nàng nói thì bất đắc dĩ cười cười, đệ tử này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút đơn thuần.
Cho dù có người thì vào lúc này còn ai dám đi ra.
Thực lực của những người trước mắt này đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần không ngốc tuyệt đối sẽ không đi ra tìm chết.
Huống hồ hai người họ chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao có khả năng sẽ mạo hiểm như vậy.
Đệ tử ngốc, quá dễ dàng tin tưởng người khác, nghĩ rằng ai cũng là người tốt.
Có điều Vân Hà trưởng lão không nói gì, đã đến lúc này rồi, vậy hãy để cho Hồng Vân ôm một chút hy vọng đi.
Chỉ là không nghĩ tới một cái bí cảnh nguyên bản được ẩn giấu rất tốt thế mà lại bị người khác phát hiện.
Bốn tên Cổ Tộc nhìn thấy tình huống trước mắt thì liếc mắt nhìn nhau một cái, tới thêm một tên nhóc Chân Pháp cảnh thì làm được gì sao?
Xem ra đám người Vân Tông này mọc cánh khó thoát rồi.
Chỉ là nhìn hai đám người kia vẫn đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tuy nhiên nghĩ đến đại quân Cổ Tộc đã bao vây ở bên ngoài thì bọn họ cũng không sợ gì cả.
- Đi chết đi,
Bốn tên Cổ Tộc trong nháy mắt ra tay, sức mạnh bỗng chốc bộc phát.
Mộ Thiên nhìn thấy Cổ Tộc chuẩn bỉ ray tay thì liền tập trung, tuy là chuẩn bị tinh thần ăn hôi rồi nhưng hắn vẫn cảnh giác để ý những người xung quanh.
Vào thời khắc này, tất cả lời thề gì đó đều là chó má, chỉ có người chiếm được bí cảnh mới là người thắng cuối cùng.
- Cẩn thận.
Vân Hà biến sắc, trong chớp mắt bay lên cao đánh về phía Cổ Tộc.
Hồng Vân chấn động, áp lực mà bốn tên Cổ Tộc này gây ra thật sự là quá mạnh, thậm chí Hồng Vân cảm giác những tên Cổ Tộc này muốn gϊếŧ nàng thì e chỉ cần một chiêu mà thôi.
Cảm giác của cái chết càng ngày càng tới gần.
- Người đang ở đâu?
Thời khắc này, Hồng Vân đột nhiên nghĩ đến Lâm Phàm, nhưng trong nháy mắt, một tên Cổ Tộc đã chăm chú nhìn vào Hồng Vân sau đó liền muốn xông tới.
Vân Hà trưởng lão nhìn thấy Hồng Vân đối mặt với nguy cơ thì trở nên kinh hãi, thế nhưng giờ khắc này lão đang bị hai tên Cổ Tộc cuốn lấy, căn bản không có bất kì chỗ trống nào để về cứu nàng.
Một đạo mũi nhọn lãnh lẽo hiện lên trước mặt Hồng Vân.
Tuy nhiên ngay lúc đó, tên Cổ Tộc cảm giác được một luồng hơi thở mạnh mẽ thì lông tơ liền dựng lên, lập tức xoay người đánh về một bên trong hư không.
- Sinh linh ghê tởm, ngươi lại dám đánh lén, muốn chết à.
- Lâm Phàm...
Lúc này Hồng Vân tiên tử đã nhìn thấy bóng người kia, trong lòng vui vẻ, phảng phất là có thứ gì quan trọng đã trở về.
Tràn đầy cảm giác an toàn.
Lâm Phàm nhìn về phía sau, Cổ Tộc tức giận gào thét, tựa như nếu không chém chết Lâm Phàm thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Đến đúng lúc rồi.”
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, tiết tấu đợt thứ nhất thành công, có điều vẫn còn thiếu rất nhiều, nhất định phải phá rối toàn bộ chiến trường.
Thân hình Lâm Phàm lấp loé, giống như linh xà khiến người ta nhìn không rõ ràng hướng đi, sau đó lập tức xông về một tên Cổ Tộc khác.
Tên Cổ Tộc kia đang ở áp chế một trưởng lão khác của Vân Tông, nhưng vừa lúc đó đột nhiên phát hiện phía sau mình có một cỗ hơi thở kéo tới, kinh hãi đến biến sắc vội vàng chống đỡ.
- Chỉ là một tên Cổ Tộc tép riu, có gan đến đại chiến với tiểu gia ba trăm hiệp.
Lâm Phàm giễu cợt nói.
- Khốn kiếp.
Tên Cổ Tộc này không chút do dự truy sát về phía Lâm Phàm.
Lúc này Vân Hà đang bị hai tên cổ tộc áp chế, chỉ một lát nữa thôi là sẽ thua, nhưng trong chớp mắt lão đột nhiệt phát hiện có một bóng người bay tới từ phía xa.
“Người kia là ai?”
Vân Hà thở hổn hển, thầm hỏi
Lâm Phàm đánh ra một chưởng, một đạo kiếm khí bén nhọn trong nháy mắt bổ về phía cái kia hai tên Cổ Tộc còn lại.
Hai đầu Cổ Tộc liên tục vung quyền, đánh tan chưởng và tia kiếm khí đó.
- Cổ Tộc nhỏ bé, có dám cùng tiểu gia đánh một trận không?
Lâm Phàm giễu cợt nói, thế nhưng tốc độ vẫn liên tục bay về phía xa.
- Gϊếŧ tên hỗn trướng này cho ta.
Bốn tên Cổ Tộc nổi cơn giận dữ, hướng về phía Lâm Phàm mà truy sát.
- Trưởng lão, hắn là Lâm Phàm, chính là Nhân tộc thiên kiêu tiến vào đây với con.
Hồng Vân tiên tử lập tức đi tới giải đáp thắc mắc cho vị trưởng lão.
Vân Hà trưởng lão không chớp mắt nhìn bóng người kia, lão không nghĩ tới Nhân tộc thiên kiêu này lại can đảm như vậy.
Chỉ là hiện tại hắn đây là đang định làm gì? Vì sao phải hấp dẫn những Cổ Tộc đó.
- Là hắn!
Mộ Thiên nguyên bản đang xem kịch vui thì vào lúc này đã biến sắc, tròng mắt đang bình tĩnh đột nhiên bốc lên lửa nóng hừng hực, tràn đầy lửa giận vô biên.
Chính là người này, người làm hắn tổn thất một cái linh khí tuyệt phẩm.
Cái linh khí tuyệt phẩm này là bảo bối hắn phải trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả mới chiếm được, cũng là vì tên Nhân Tộc này làm hắn mất đi tất cả.
- Lâm Phàm.
Mộ Thiên gào thét, ngay tức khắc có một luồng tâm ý phẫn nộ vô biên đột nhiên bạo phát.
- Đừng có kêu la cái gì, ta đã thấy ngươi từ sớm rồi, có thể sống dai như vậy thì đã rất giỏi rồi, tuy nhiên vẫn chỉ là giun dế thôi.
Lâm Phàm thấy vậy thì ngay lập tức khiên khích.
Làm người thì ai cũng có cơ duyên, chỉ là cơ duyên của tên Mộ Thiên này làm Lâm Phàm có chút ước ao ghen tị.
Cái quái gì vậy, cái tên này rốt cuộc là lấy được cái linh mạch gì a, tu vi tăng nhanh giống như hỏa tiễn vậy.
- Đại nạn không chết tất có hậu phúc, nếu như không phải tại ngươi thì ta cũng sẽ không đánh mất tất cả, nếu như không phải tại ngươi, ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này, tất cả những thứ này đều là nhờ phúc của ngươi, hiện tại ta muốn gϊếŧ ngươi, luyện chế ngươi thành quỷ hầu của ta, vĩnh viễn bị ta điều khiển.
Nhìn thấy kẻ thù thì đỏ mắt, Mộ Thiên nói xong thì liền tung ra một quyền đánh về phía Lâm Phàm.
- Đánh hay lắm.
Thân hình Lâm Phàm lấp loé, trong nháy mắt biến mất cho nên cú đấm này theo đà liền đánh về phía Cổ Tộc sau lưng.
- Tên hỗn trướng kia, dám nhúng tay vào chuyện này.
Cổ Tộc đánh tan cú đấm này, sau đó hướng về phía Mộ Thiên rống giận.
- Không được chạy.
Mộ Thiên thì không hề để ý những tên Cổ Tộc này, bận rộn tìm thân ảnh của Lâm Phàm, trong nháy mắt vọt theo.
La Nghị cùng Đoạt Mệnh Thư Sinh không biết quan hệ của Mộ Thiên cùng người này là gì, có điều bây giờ náo động càng hung hăng thì càng tốt, bọn họ có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Chỉ là thời điểm ý nghĩ này vừa tràn ra, thần sắc của La Nghị và Đoạt Mệnh Thư Sinh trong nháy mắt biến đổi.
Một bảo bối kỳ quái trực tiếp vụt lên từ mặt đất, đâm vào cúc hoa của bọn hắn.
- Cẩu vật, chúng ta không động tới ngươi mà ngươi lại dám chọc ta, đi chết đi.
La Nghị cùng Đoạt Mệnh Thư Sinh lúc này đang cực kỳ nổi giận, sau khi tránh né được một đạo tấn công này cũng đuổi theo Lâm Phàm truy sát.
- Ha ha, tiểu tử này hoàn toàn chính là đang tìm chết a, dám chọc nhiều người như vậy.
Khôi Sanh lão ma đứng ở nơi đó cười lớn.
- Cười nhiều sẽ bị liệt đấy, có gan thì tới đây này.
Lâm Phàm nghe vậy thì lập tức kɧıêυ ҡɧí©ɧ Khôi Sanh lão ma.
- A.
Khôi Sanh lão ma sững sờ, tựa như là không thể tin được cái tên này dám can đảm đến châm biếm hắn.
- Ha ha.
Miêu Nữ bên cạnh hắn bật cười, có vẻ hoàn cảnh của Khôi Sanh lão ma bây giờ làm bà ta rất buồn cười.
- Đàn bà thúi, muốn ngực không có ngực, dáng dấp thì lại xấu, khi cười người ta còn ngửi thấy mùi thối đấy.
Lâm Phàm mắng thẳng mặt Miêu Nữ.
- Ngươi...
Miêu Nữ không nghĩ tới tiểu tử này lại dám nhục nhã nàng, tức đến đỏ bừng cả mặt.
- Ngươi cái gì ngươi, có gan thì tới đây. Lâm Phàm khinh thường nói.
- Tiểu tử, lão nương phải đánh người tan xác.
...
Thời khắc này, Lâm Phàm nhìn đám người đang theo đuôi mình thì nhếch mép cười, cuối cùng cũng theo đúng tiết tấu rồi