Dịch: Bích Nhi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
Đối với những sinh linh của chủng tộc các giới chịu đủ mọi sự giày vò thì tư thế oai hùng của Lâm Phàm vĩnh viễn in dấu ở trong tâm của bọn họ, bất kể có lãng quên cái gì đi nữa, thì cũng sẽ không quên thân ảnh vĩ đại kia.
Nhưng đối với đệ tử lục đại Tông Môn, thân ảnh kia làm bọn hắn vô cùng nghi hoặc.
Chẳng lẽ, hắn chính là tên Nhân tộc đã gϊếŧ tứ đại quân đoàn trưởng, diệt trăm vạn Cổ Tộc sao?
Nhưng làm sao có khả năng này chứ...
Lâm Phàm vừa sải bước ra, dùng “Chỉ xích thiên nhai”, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước mặt những tên Cổ Tộc.
Góc áo nhẹ nhàng phiêu lãng theo gió, mái tóc đen dài bay lượn, sắc mặt hờ hững, liếc nhìn thiên hạ, nhìn thẳng đám Cổ Tộc này, sau đó lông mày có chút nhếch lên, lộ vẻ có chút nghi ngờ.
- Cổ Tộc đều đã bị ta chém gϊếŧ, làm sao mà vẫn còn vậy.
Muôn người chăm chú nhìn về phía dưới, Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng.
Giọng điệu bình thản này, giống như là bởi vì có mấy con kiến nhảy ra làm phiền.
Đệ tử của lục đại Tông Môn từ trong miệng của chủng tộc các giới đã biết được trăm vạn Cổ Tộc đều bị một tên Nhân tộc này gϊếŧ chết, thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút không tin tưởng.
Thế nhưng hiện tại, khi nghe được câu nói từ trong miệng tên Nhân tộc này nói ra.
Biểu cảm trên gương mặt các đệ tử của đại Tông Môn biến hóa kịch liệt gồm có không dám tin tưởng, khϊếp sợ, kinh ngạc, không nói nên lời.
- Nhân tộc đại nhân, cứu lấy chúng tôi.
- Nhân tộc đại nhân, xin ngài cứu chúng tôi thoát khỏi bể khổ.
Lúc này, những sinh linh của chủng tộc các giới, dưới ánh sáng rực rỡ của Lâm Phàm bái phục ca tụng.
Cường giả vi tôn, ở trong thế giới như vậy, bọn họ cần một người lãnh đạo thật mạnh mẽ, dẫn dắt bọn họ ra khỏi cảnh khốn khó, đi về hướng tươi sáng hơn.
Mà Nhân tộc trước mắt này, đúng là hình mẫu giống như trong lòng bọn họ tưởng tượng ra như vậy.
Tạ Thăng ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, hắn không nghĩ tới Nhân tộc này ngày đó chỉ khoác lác mấy câu, vậy mà thành sự thật, vẻn vẹn chỉ với sức lực của một người, diệt trăm vạn Cổ Tộc, đây rốt cuộc là thực lực như thế nào mới có thể làm được như vậy.
Chúc Long cùng với những trưởng lão khác liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ đều không dám tin tưởng, nhưng bây giờ bọn họ không thể không tin, bởi vì một luồng khí tức cường hãn vừa rồi, chính là từ trên người Nhân tộc này lan tỏa ra.
- Ngươi là ai?
Cổ Khiếu nhìn Lâm Phàm bay trên không trung, lông mày cứng lại, có chút không vui, cảm thấy người này có phần càn rỡ.
Đặc biệt là thái độ dửng dưng, không đem hắn để vào trong mắt, càng làm cho Cổ Khiếu thêm phẫn nộ.
Từ trước đến nay chưa bao giờ có sinh linh của chủng tộc các giới nào dám ở trước mặt hắn làm càn như vậy.
Lâm Phàm nhìn Cổ Khiếu, nội tâm có hơi chấn động.
- Bán bộ Thần Thiên Vị.
Tu vi này không phải là yếu, chỉ đáng tiếc.
- Bán bộ Thần Thiên Vị, đến đột phá cảnh giới cũng không thể làm liền một mạch, quả là phế vật.
Lâm Phàm vẻ mặt khinh bỉ, nhưng không biết nói ra lời này, đối với tất cả mọi người, tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Người của lục đại Tông Môn biết tên Cổ Tộc rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ rằng lại là bán bộ Thần Thiên Vị, tuy chỉ là bán bộ, nhưng cũng đã đặt một chân bước vào cảnh giới của thần.
Nhưng từ trong miệng tên Nhân tộc này nói ra, lại giống như xem thường, vậy tên này rốt cuộc cường hãn đến mức độ nào.
- Làm càn.
Cổ Khiếu nghe thấy những lời nói này, nhất thời quát một tiếng
- Bắt tên Nhân tộc này lại lại cho ta, ta muốn xem hắn có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như vậy.
- Vâng, thiếu gia.
Tám đại thị vệ sau lưng Cổ Khiếu, gật đầu, trong nháy mắt một luồng khí hung hãn bạo phát ra.
- Cẩn thận!
Chúc Long và các trưởng lão ngay lập tức nhắc nhở, thực lực của bát đại thị vệ Cổ Tộc rất mạnh, so với bọn họ thì không hề kém hơn chút nào, trong khi Cổ Tộc Tiên Thiên mạnh mẽ như vậy, trong cùng cấp bậc, chủng tộc các giới e rằng không có bao nhiêu người có thể so đấu với Cổ Tộc.
Nhưng sau khi lời nói của bọn hắn trong nháy mắt nói ra, thì bọn họ lại hối hận rồi.
Bởi vì một màn tiếp theo, làm cho bọn họ hoàn toàn bối rối.
Lâm Phàm nhìn tám tên thị vệ của Cổ Tộc, cảnh giới Hoang Thiên Vị đại viên mãn.
Nếu như là lúc trước thì có lẽ còn phải cần một chút thủ đoạn.
Nhưng bây giờ không còn cần nữa.
Cắn hết toàn bộ đan dược trong kho tàng của Tuyệt Vọng Hầu làm năng lương trong cơ thể Lâm Phàm như muốn nổ tung, thăng liền hai cấp, tu vi lên thẳng tới Hoang Thiên Vị hậu kì.
Số đan dược này là tích trữ của Tuyệt Vọng Thành qua cả ngàn năm nay, Tuyệt Vọng Hầu vì bù đắp vào nội tâm trống rỗng, cho nên đã tích lũy vô số đan dược.
Số đan dược này đối với người thường thì đều là bảo vật hết sức quý báu, coi như là dùng được thì cũng cần phải chậm rãi tiêu hóa, thế nhưng đối với Lâm Phàm thì những đan dược này đều là kinh nghiệm.
Một ngụm nuốt vào bụng, để hệ thống luyện hóa, vô số kinh nghiệm được tăng thêm, đơn giản như vậy thôi thì tu vi đã thăng liền hai cấp.
Thử hỏi các ngươi có sợ hay không.
- Không biết tự lượng sức mình.
Lâm Phàm lạnh lùng thốt ra một tiếng, năm ngón tay vung ra như muốn cào nát hư không, một lực lượng mạnh mẽ tung ra.
Sức mạnh to lớn, không ngừng ngưng tụ, một cái bàn tay khổng lồ, che kín cả bầu trời, mang theo lực hủy diệt vô cùng lớn, hướng về tám đại thị vệ của Cổ Tộc mà chộp tới.
- Sao lại thế.
Lúc này, tám thị vệ Cổ Tộc, sắc mặt cứng lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Ở trong mắt chúng, Nhân tộc giống như một đám sâu bọ, nhưng tên trước mặt thì lại quá mạnh mẽ, một chiêu vừa tung ra đã khóa chặt hư không, không để chúng có bất kì cơ hội trốn chạy này.
- Thiếu gia, cứu ta...
Bắt đại thị vệ Cổ Tộc, liền kêu la thảm thiết.
Nhưng mà đã muộn.
Bàn tay khổng lồ trực tiếp bắt được bát đại thị vệ Cổ Tộc nắm ở trong tay, mạnh mẽ bóp một cái.
Trong nháy mắt, tám tên này liền bị bóp nát, máu tươi đen kịt tung tóe khắp đất trời.
- Keng, chúc mừng gϊếŧ chết Cổ Tộc cảnh giới Hoang Thiên Vị đại viên mãn.
- Keng, chúc mừng tăng cường 50000 kinh nghiệm.
...
Âm thanh của hệ thống nhắc nhở, xuất hiện ở trong đầu Lâm Phàm.
Trong nháy mắt, bốn mươi vạn kinh nghiệm tới tay, theo Lâm Phàm, ngoại trừ cắn thuốc thì gϊếŧ Cổ Tộc là cahcs nhanh nhất để gia tăng kinh nghiệm.
Đối với Cổ Tộc, Lâm Phàm xưa nay sẽ không thủ hạ lưu tình, gặp được liền gϊếŧ, khiến cho toàn bộ chúng đều hóa thành kinh nghiệm.
Mà bây giờ dưới mấy vạn con mắt nhìn chăm chú vào chính mình, Lâm Phàm đương nhiên cần phải cố gắng phát huy, dùng tư thái cường hãn nhất, tiêu diệt tất cả, khiến sinh linh của chủng tộc các giới đem tên gọi của tiểu gia vĩnh viễn ghi ở trong lòng.
- Hừ, chỉ là cảnh giới Hoang Thiên Vị đại viên mãn, cũng dám làm càn ở trước mặt bổn tọa.
Lâm Phàm vung tay áo, thô bạo nhìn thẳng Cổ Khiếu,
- Ngươi có thể tới.
Lúc này, toàn bộ người của lục đại Tông Môn trợn tròn mắt, mỗi một người đều mở mắt thật ra, gần như sắp rơi con ngươi ra đến nơi rồi.
Cảnh giới Hoang Thiên Vị đại viên mãn, mà không có một chút khả năng chống cự nào, điều này cũng quá kinh khủng đi.
Bát đại thị vệ Cổ Tộc, đối với người của lục đại Tông Môn, đều là sự tồn tại không ai sánh nổi, coi như là đám người trưởng lão thì cũng không dám mạnh miệng nói mình có thể gϊếŧ được chúng.
Nếu như bọn họ ở vào trạng thái đỉnh cao, hay là lấy nhiều địch ít thì họa may mới có thể gϊếŧ được bát đại thị vệ Cổ Tộc, nhưng mà ít nhiều gì cũng sẽ phải trả vài cái giá mới được.
Sinh linh của chủng tộc các giới đứng ở nơi đó, miệng mở to, đều có thể thả vừa một quả trứng gà, vẻ mặt kích động nhìn Lâm Phàm đứng trên hư không.
- Bản tọa là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, hôm nay bản tọa sẽ gϊếŧ hết tất cả các tên Cổ Tộc ở đây, ngươi có gì không phục sao.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt nhìn thẳng Cổ Khiếu.
Khuông mặt Cổ Khiếu đông cứng lại, trong chốc lát thì hắn không có lời nào để nói.
Sinh linh của chủng tộc các giới thì vui sướиɠ reo mừng.
- Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.
- Thỉnh cầu Nhân tộc Đại Đế che chở.
- Ta Quỷ tộc Hồng Vân, nguyện đi theo Nhân tộc Đại Đế.
- Chúng ta cũng nguyện đi theo Nhân tộc Đại Đế.