Tối Cường Hệ Thống

Chương 23: Đến cùng là thiệt hay không?

Dịch & biên: †Ares†

oOo

Nhà ăn của ngoại môn, nghe đồn gần đây xuất hiện một Thâu Đào Cuồng Ma, chuyện trộm ‘đào’ của các sư huynh đệ phát sinh mâu thuẫn. Việc này làm rất nhiều đệ tử ngoại môn cảm thấy bất an, không biết Thâu Đào Cuồng Ma sẽ xuống tay với bọn họ lúc nào.

Mà gần đây ngoại môn cũng xảy ra không ít quái sự, trong vòng một đêm, bờ tường bao ngoài phòng bị gỡ sạch lúc mọi ngươi đi ngủ, cũng không biết kẻ trộm trộm gạch làm gì?

Có một số đệ tử sợ mình sẽ như Phương Hàn, tỉnh dậy phát hiện phòng của mình đã biến mất, bởi vậy trước mỗi khi tiến vào giấc ngủ sẽ cài bẫy chuông trên tường, chỉ cần kẻ trộm xuất hiện, đυ.ng vào cơ quan, nhất định bắt được ngay tại trận.

- Mọi người cẩn thận một chút, Thâu Đào Cuồng Ma đến đấy.

Vừa lúc đó, bên ngoài nhà ăn đột nhiên nháo nhào lên, bởi vì một vị sư huynh đã phát hiện Thâu Đào Cuồng Ma đang tới.

Không ít đệ tử ngoại môn đều đã gặp độc thủ, nằm trong phòng rêи ɾỉ cả một ngày không thể nhúc nhích, khổ như thế thật đúng là không phải bình thường có khả năng chịu.

Lâm Phàm vác một cái bao lớn sau lưng, đang từ xa đi tới, cũng không hề để trong lòng việc bị mọi người xa lánh, bởi vì hắn tin tưởng lát nữa thôi từng người sẽ phải tự mò lại đây cầu mình, xem mình như một món bảo bối.

Tiếp đó, Lâm Phàm đi tới một khoảng đất trống gần cửa vào nhà ăn, bỏ bao sau lưng xuống, lấy từ trong ngực ra một cái biểu ngữ, treo lên cái cột trên cửa.

- Mại dzô mại dzô, đừng có bỏ lỡ, bán đại hạ giá vũ khí hạ phẩm đây…

Lâm Phàm đứng ở đó mà cao giọng hô.

Những sư huynh đệ xung quanh thấy người này lại nổi điên la to thì rất khinh bỉ, nhưng khi nghe thấy đại hạ giá vũ khí hạ phẩm, cả đám lại giống như bị câu mất hồn.

Giờ khắc này đệ tử ngoại môn đều bị một câu kia hấp dẫn, thế nhưng vẫn không người nào dám tiến lên hỏi, bởi vì bọn họ sợ rằng nếu đi qua sẽ bị đối phương trộm ‘đào’.

Lâm Phàm ra sức mà hô, thấy ánh mắt của mọi người đều bị mình hấp dẫn thì vui mừng gật gật đầu. Thế nhưng làm Lâm Phàm câm nín là bọn người này không một ai dám lên.

Chẳng lẽ vũ khí hạ phẩm không hấp dẫn?

Nhưng Lâm Phàm biết, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, nếu có thể sở hữu một món vũ khí có phẩm cấp sẽ là chuyện phong cách cỡ nào.

Lâm Phàm không tin tà, nhìn quanh một vòng, thấy được một gã đệ tử đứng tương đối gần mình.

- Ngươi, lại đây…

Lâm Phàm vẫy vẫy tay.

Tên kia đệ tử giờ phút này sửng sốt, có chút sợ hãi lui về sau mấy bước. Thế nhưng Lâm Phàm làm sao cho hắn cơ hội này, trực tiếp tiến lên tóm lấy đối phương.

- Ngươi theo ta lại đây.

Lâm Phàm nhất định phải làm cho đám người này tin tưởng.

- Đừng mà, sư huynh, đệ mới vào ngoại môn được mấy hôm, huynh đừng trộm đào của đệ mà.

Tên đệ tử bị Lâm Phàm tóm được hiển nhiên bị hù đến mặt trắng bệch. Tuy hắn mới nhập môn, nhưng lại rất quen thuộc với đại danh Thâu Đào Cuồng Ma ở bên ngoài nhà ăn.

Lâm Phàm đảo cặp mắt trắng dã, cũng không quản sư đệ này cầu xin gào khóc, kéo hắn tới trước quầy hàng, sau đó rút lấy thanh kiếm sau lưng hắn xuống.

- Các vị, nhìn cho kỹ, đây là binh khí do thợ rèn ngoại môn làm.

Lâm Phàm giơ cao thanh kiếm trong tay, sau đó cầm từ quầy hàng một thanh trường kiếm.

- Lại nhìn một chút, đây là binh khí hạ phẩm. Chỉ tích tắc sau đây sẽ xảy ra kỳ tích, mọi người đừng nhắm mắt a.

Lâm Phàm nhìn đám đệ tử ngoại môn đã bị mình gợi lên hứng trí, mỉm cười, cũng không tin các ngươi không có hứng thú.

- Nhìn cho kỹ…

Lâm Phàm hét một tiếng, hai kiếm đυ.ng nhau.

"Choeng…"

Thanh kiếm do thợ rèn tông môn chế tạo lập tức đứt thành hai đoạn, nửa trên nằm trên mặt đất.

- Thế nào, chỉ có ba món, ai ra giá cao nhất thì được.

Lâm Phàm vứt nốt đoạn chuôi xuống đất, sau đó trở lại quầy, đợi mọi người tranh mua.

- Sư huynh, kiếm của đệ…

Vị sư đệ kia mắt thấy binh khí của mình bị sư huynh chặt thành hai đoạn, thật sự muốn khóc.

- Kiếm của ngươi chính là kiếm của ta…

Lâm Phàm hờ hững trả lời một câu.

Tiếp sau, đám đệ tử ngoại môn vẫn vây xem xung quanh giống như là phát điên mà lao đến.

Một màn vừa rồi bọn hắn đều xem rõ ràng, binh khí do thợ rèn ngoại môn làm ra lại bị một nhát chém thành hai đoạn, hơn nữa nhìn rất dễ dàng, thật sự là chém sắt như chém bùn a.

Đồng thời trường kiếm kia lưu động linh quang, vừa nhìn đã biết là có phẩm cấp.

- Lâm sư đệ, kiếm này bán thế nào?

- Lâm sư đệ, đệ ra giá đi, ta mua.

....

Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn thấy đệ tử ngoại môn nhao nhao xông tới, cười ha hả trong bụng. Đã sớm bảo rồi, bổn đại gia nhất định sẽ trở thành bánh bao nóng hổi mà.

Hiện tại mình khó có thể dựa vào bọn hắn để thăng cấp nữa, như vậy chỉ có thể dựa vào dùng thuốc. Chỉ cần để bổn đại gia tiến vào cảnh giới Tiên Thiên sẽ lập tức xin tiến vào nội môn, khi đó toàn bộ thế giới còn không phải tùy ý mình vui chơi thỏa thích?

Đồng thời Lâm Phàm cũng oán hận thật sâu cái quy định đệ tử không đột phá cảnh giới Tiên Thiên không thể rời tông. Chính mi làm hại bổn đại gia thăng cấp khó khăn như thế.

Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm, khởi điểm ba mươi viên Uẩn Khí Đan, người trả cao nhất được…

Lâm Phàm giơ trường kiếm trong tay hô lớn.

- Đồ Thiên Diệt Nhật Kiếm, tên rất hay, rất khí phách, kiếm này ta nhất định phải có.

- Ta trả ba mươi mốt viên.

- Hừ, ba mươi mốt viên nghĩ mua binh khí hạ phẩm, quả thực là kẻ ngốc nằm mơ, ta ra bốn mươi viên.

- Bốn mươi lăm viên.

- Năm mươi viên.

Lâm Phàm nhìn thấy các sư huynh đệ kịch liệt đấu giá, cười thật sáng lạn trong bụng. Một đống phế liệu, chỉ hơi mông má một chút đã có thể bán đi, buôn bán quá lời.

- Ta ra một trăm viên.

Ngay lúc có giá một trăm viên, toàn trường lặng thinh không một tiếng động. Đệ tử ngoại môn mỗi tháng chỉ được lĩnh ba mươi viên Uẩn Khí Đan. Tuy Uẩn Khí Đan là tiền tệ lưu thông ở nội môn, nhưng cũng có thể trợ giúp tu luyện, rất nhiều đệ tử đều sử dụng hàng ngày, không mấy người có thể tiết kiệm được.

- Một trăm năm mươi viên.

Lâm Phàm nhìn đệ tử trả giá một trăm năm mươi viên kia. Đó là một người chưa từng gặp qua, giờ phút này rất bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhưng theo ánh mắt người này, Lâm Phàm có thể thấy được khát vọng của hắn đối với thanh kiếm.

Lâm Phàm tuy vào tông môn đã hơn một năm, nhưng hắn còn chưa rõ một việc.

Chính là ở trong thế giới này, mọi người chỉ tinh thông một thứ.

Con đường tu luyện vốn không có điểm cuối, ai còn phâm tâm đi luyện cái khác?

Tu luyện là tu luyện, Tượng Sư là Tượng Sư, Luyện Đan Sư là Luyện Đan Sư.

Muốn trở thành hai loại người phía sau, như vậy một đường tu luyện nhất định không có thành tựu quá lớn, trừ phi là đại năng, tu vi đã đạt cảnh giới nhất định, tạm thời không có đột phá đáng kể, mới có thể phân tâm sang phương diện khác.

Thánh Ma Tông tuy là đại tông, nhưng cũng không thể cho mỗi đệ tử một món binh khí có phẩm cấp.

- Hai trăm viên.

- Hai trăm năm mươi viên.

....

Giờ khắc này cạnh tranh càng lúc càng kịch liệt, mà Lâm Phàm cũng phát hiện có không ít đệ tử không có ra giá, đang lẳng lặng đứng xem, bộ dáng hẳn là đang chờ đến hai món binh khí phía sau.

- Một ngàn viên…

Đúng lúc này, một nam tử toàn thân bạch y từ đằng xa chậm rãi đi tới.

Đám đệ tử ngoại môn vừa nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó từng người kính sợ tránh ra, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

- Là Dịch sư huynh.

- Mười đại đệ tử kiệt xuất ngoại môn, Dịch Trung Vũ.

- Xem ra chúng ta không có hy vọng, Dịch sư huynh ra tay, làm sao còn có phần của chúng ta. Nếu tiếp tục cạnh tranh nhất định sẽ bị Dịch sư huynh ghi hận.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn tình thế bắt buộc, nhưng vừa thấy người này tới thì cũng hiểu được thanh binh khí hạ phẩm này xem như đã có chủ.

Còn Lâm Phàm lúc này lại suy nghĩ một vấn đề, mình bán có thiệt không nhỉ?

-----oo0oo-----