Editor: Lạc Lạc
Những người trong nhóm chạy bộ buổi tối đã lục đυ.c xuất phát, tiểu đội của bọn họ cũng bắt đầu.
Giang Tích Ngôn dẫn dắt bốn kẻ phế thải, tốc độ của anh rất chậm, ban đầu Hạ Nguyên vẫn có thể theo kịp.
Vì sợ Giang Tích Ngôn, nên cô gần như theo bản năng mà cách anh hai người, nhưng không hiểu tại sao, chạy chưa đầy hai phút, Giang Tích Ngôn đã song song với cô.
“Tư thế chạy bộ của em có vấn đề.”
“A?”
“Đừng nghiêng người về phía trước, duỗi thẳng lưng, giữ thẳng cổ, đầu không cúi thấp, để tránh gây áp lực cho cột sống. Lúc chạy đừng nâng chân quá cao, hạ hết bàn chân xuống đất là được, có thể giảm bớt khả năng bị chấn thương.”
“Đúng đúng đúng……” Lâm Gia một bên gật đầu phụ họa, “Sau khi anh Ngôn sửa lại tư thế chạy cho tôi, tôi cảm thấy hai ngày nay chạy mượt mà hơn rất nhiều.”
Hạ Nguyên theo lời chỉ dạy của Giang Tích Ngôn, điều chỉnh lại tư thế của mình, hình như là thoải mái được một chút. Chẳng qua điều này thật sự không đáng kể gì, vì rất nhanh cô đã bắt đầu cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, tức ngực, hen suyễn, khó thở, tay chân càng ngày càng mất sức.
Cô lặng lẽ liếc nhìn màn hình hiển thị chặng đường của điện thoại trên cánh tay.
Vẫn chưa đến 1000 mét.
Trời ơi!
Ngoài Giang Tích Ngôn ra, mấy người khác cũng đã bắt đầu há miệng thở dốc, nhưng có thể cũng đã chạy được vài đêm, nên vẫn ổn hơn Hạ Nguyên rất nhiều.
Giang Tích Ngôn nhìn Hạ Nguyên đang há to miệng hít thở, anh hít một hơi vào rồi nói: “Giữ kiên trì, giữ vững tốc độ, còn hơn một ngàn mét nữa, sẽ đến nhanh thôi.”
Không được, khó chịu quá!
Hạ Nguyên càng chạy càng thấy khó thở, hai chân nặng như chì, cổ họng như thể sắp sửa bốc cháy, tâm trí một mảnh hỗn loạn.
Cô thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Cô gần như sẽ bỏ cuộc như thường lệ, không thể di chuyển nữa thì sẽ lập tức từ bỏ.
Gan nhiễm mỡ gì chứ?
Dư Cẩm Niên gì chứ?
Với việc chạy bộ khiến người ta đau đớn muốn chết này, rõ ràng là hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhưng khi cô nhìn sang Giang Tích Ngôn vẫn đang duy trì tốc độ giống như cô ở bên cạnh, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, khi cặp mắt đen láy và lạnh lẽo đó của anh nhìn cô, tất cả những suy nghĩ từ bỏ của cô đã lập tức bị đè bẹp.
Cô không bao giờ ngờ được.
Cuối cùng bản thân cô đã hoàn thành được chặng đường dài đầu tiên một cách chính quy, không phải vì gan nhiễm mỡ, cũng không phải vì tình yêu say đắm với Dư Cẩm Niên, mà là xuất phát từ sự răn đe không thể cưỡng lại của Giang Tích Ngôn.
Cuối cùng điện thoại cũng nhắc nhở đến 3 km.
Hạ Nguyên dừng lại thở hổn hển, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, mồ hôi chảy xuống như thác nước, hận không thể ngã quỵ một phát xuống đất.
Giang Tích Ngôn vươn tay đỡ lấy cô, nói với những người khác: “Mọi người tiếp tục đi.” Rồi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Nguyên, “Vừa chạy xong đừng dừng lại, đi từ từ một lúc đã.”
Hạ Nguyên xua tay, bước vài bước khó khăn, thở hổn hển nói: “Anh tiếp tục đi, không cần lo cho em.”
Giang Tích Ngôn buông cô ra, khẽ cười: "Sẽ ổn hơn nếu chạy thêm vài ngày nữa.”
Mới lạ!
Chạy bộ là một môn thể thao máy móc và nhàm chán, đối với Hạ Nguyên, không chỉ không có niềm vui nào, mà còn là tự ngược.
Cô bây giờ, đã hoàn toàn không chờ mong vào buổi tối ngày mai.
Giang Tích Ngôn thấy cô vẫn ổn, nói tiếp: “Vậy em tự đi từ từ một lúc, tập các động tác kéo dãn, đừng quên xoa bóp hai chân, nếu không ngày mai sẽ rất đau, đợi chút nữa tập hợp ở điểm xuất phát, chúng ta cùng nhau về.”
Hạ Nguyên thở hồng hộc và gật đầu.
Thấy người đàn ông đã chạy ra xa, cô mới di chuyển đến băng ghế bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Nhưng không thể không nói, từng cơn đau đớn lúc nãy vừa trôi qua, cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa này, nhiều ít vẫn cảm thấy sảng khoái.
Nhưng đối với phế trạch thâm niên như Hạ Nguyên, chút sảng khoái này, hoàn toàn không đủ để bù đắp những nỗi đau khi chạy bộ đó.
Cô ngồi trên ghế một hồi lâu, mới nhớ đến chuyện chính, cô vội rút điện thoại ra khỏi cánh tay, nương theo ánh đèn đêm chụp lại gương mặt ướt đẫm của mình, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Người trong bức ảnh, má đỏ, tóc ướt đẫm mồ hôi, trông dáng vẻ chính là vừa tập thể dục xong.
Còn kèm thêm một dòng chữ: Chạy bộ buổi tối, vui sướиɠ tràn trề, thể thao khiến cho người ta thật hạnh phúc.
Đây là cô đang chứng minh với Dư Cẩm Niên rằng cô không lừa anh.
Quay lại điểm xuất phát, Giang Tích Ngôn cũng đã chạy xong mười km, anh đang thực hiện các bài tập kéo dãn.
Thấy cô chậm chạp đi về, anh đứng thẳng dậy, nhìn xuống đồng hồ trên tay: “Cũng muộn rồi, chúng ta về đi!”
Hạ Nguyên gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt với ba người kia, sau đó kéo nhanh hai chân sắp bị phế, đuổi theo Giang Tích Ngôn.
So với Hạ Nguyên vừa chạy xong ba km đã hoàn toàn héo don, Giang Tích Ngôn chạy mười km, tinh thần lại rất sáng sủa, không hề nhìn thấy một chút mệt mỏi nào.
“Mệt lắm à?” Nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của cô, Giang Tích Ngôn cười hỏi.
Hạ Nguyên nói: “Mệt chết được.”
Giang Tích Ngôn cười khẽ: “Muốn tôi đỡ em không?”
Hạ Nguyên nghe vậy, như theo phản xạ mà đứng thẳng lưng lên: “Không…… Không cần.”
Giang Tích Ngôn cười không nói, sau khi ra khỏi thang máy, anh khẽ bâng quơ chào tạm biệt: “Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, tối mai tiếp tục.”
Tiếp tục?
Nghĩ đến nỗi đau đã trải qua trong tối nay, Hạ Nguyên rùng mình một cái.
Tuy nhiên trước mặt Giang Tích Ngôn, một câu phản đối cô cũng nói không nên lời, chỉ gật đầu: “Được ạ.”
Lúc đi đến cửa, Giang Tích Ngôn đang định mở cửa đi vào, bỗng anh nghĩ đến việc gì đó, quay đầu lại hỏi: “Mai là thứ bảy, em có bận không?”
Hạ Nguyên lắc đầu: “Không có.”
“Vậy được, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
“A? Được ạ!”
Giang Tích Ngôn gật đầu, bỗng anh bước đến, quỳ một gối xuống bên cạnh Hạ Nguyên, đưa tay sờ lên giày cô.
Hạ Nguyên bị hành động bất ngờ này của anh làm cho cứng đơ tại chỗ.
Giang Tích Ngôn đứng lên, nói: “Giày chạy bộ của em nhẹ với mỏng quá, thích hợp cho vận động viên chạy bộ chuyên nghiệp, nhưng không hợp với người mới bắt đầu. Em nên đổi một đôi giày khác dày hơn, có thể giảm xóc và tránh chấn thương, bảo vệ đầu gối và chân.”
Đôi giày chạy bộ trên chân Hạ Nguyên là đặc biệt được mua để chạy bộ, tiêu mất hơn hai ngàn tệ của cô, chính là đồ của hai chữ “Chuyên nghiệp”.
Nào biết một tay mơ như cô lại hoàn toàn không xứng đôi với chuyên nghiệp.
Hạ Nguyên có chút xấu hổ và gật đầu: “Được.”
Khi trở về căn hộ, cô tùy tiện tắm rửa rồi sau đó trèo lên giường nằm.
Cầm lấy điện thoại mở vòng bạn bè lên thì thấy, bài viết vừa đăng trước đó, đã có vài người vào bình luận khen ngợi. Người đầu tiên là Dư Cẩm Niên, anh gửi một hàng biểu tượng ngón tay cái, và khen ngợi cô.
Bình luận cuối cùng lại là Giang Tích Ngôn, vừa gửi chưa đầy hai phút, không nói gì, chỉ có một hàng ngón tay cái, hợp lại với Dư Cẩm Niên càng làm tăng thêm sức mạnh.
Hạ Nguyên bĩu môi, dù là Dư Cẩm Niên hay là Giang Tích Ngôn tán dương, thì cũng không thể khiến cô vui vẻ được chút nào.
Vì việc chạy bộ này, đối với cô, không khác gì tra tấn.
Bây giờ cô thấy, nếu muốn có được tình yêu của Dư Cẩm Niên, cô cần phải chạy Marathon cùng anh.
Có lẽ cô chỉ có thể đợi đến kiếp sau.
Hạ Nguyên thất bại mà ném điện thoại qua một bên.
Chạy một bước thôi, sao lại khó khăn với cô đến thế?
Nhưng ưu điểm sau khi tập thể dục chính là, có thể ngủ được một giấc ngon lành hiếm hoi.
Nhưng sau khi thức dậy, vấn đề lại xuất hiện, khi Hạ Nguyên đặt hai chân xuống đất, một cơn đau nhức đã lan ra khắp hai chân cô.
Kiểu trải nghiệm chua chát này, lần cuối cùng là ngày hôm sau của bài kiểm tra 800 mét trong lớp giáo dục thể chất đại học.
Cô, ghét, chạy, bộ!
Vì ngủ dậy muộn, rề rà tới rề rà lui cũng đến 11 giờ.
Điện thoại có tin nhắn đến.
Là của Giang Tích Ngôn.
—— 12 giờ ăn cơm trưa thế nào?
Lúc này Hạ Nguyên mới nhớ ra hôm nay hai người hẹn ăn cơm cùng nhau.
Cô trả lời lại: Được, anh đợi em thay quần áo đã.
Người ta hay nói cái đẹp có thể mài ra ăn được, nhưng mặc dù trông Giang Tích Ngôn rất đẹp trai, nhưng vẫn không đủ để bao trùm cái bóng ma mà anh đã để lại trong lòng Hạ Nguyên, cô đã có thể dự đoán được bữa trưa đáng thương và khốn khổ này của mình.
Tuy nhiên thân là một trạch nữ, cô vẫn rất trân trọng mỗi cơ hội đi ra ngoài, vì vậy cô đã trang điểm đơn giản, chọn một chiếc váy dài, để trông gầy hơn một chút, và mang một đôi giày cao gót.
Mặc dù đã béo hơn mười ký so với khi học đại học, nhưng thật ra Hạ Nguyên vẫn rất xinh đẹp. Cô có một đôi mắt to tròn và đen láy, làn da trắng ngần, đặc biệt là trong mấy năm nay cô lại ít đi ra ngoài, nên lại càng trắng sáng hơn.
Chẳng qua lối sống không lành mạnh đã khiến khí sắc của cô trông không được tốt lắm, làm cho cả người cũng toát lên khí chất gần như là sợ hãi và rụt rè của một phế trạch.
Chính cô cũng có thể cảm nhận được.
Cô nhớ đến gương mặt và thần thái vυ't cao của Tằng Tuyết.
Nhìn vào gương và lặng lẽ thở dài.
Lúc cô ra khỏi nhà, cánh cửa nhà bên cạnh vẫn đang đóng chặt.
Hạ Nguyên ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn giơ tay lên gõ cửa.
Rất nhanh Giang Tích Ngôn đã mở cửa ra từ bên trong, khi ánh mắt đối diện với gương mặt cô, anh hơi sửng sốt, tiện đà cười nói: “Em đến rồi à?”
Hạ Nguyên ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận ra anh đang mặc đồ ở nhà, và đeo trước ngực một cái tạp dề.
Cô chưa kịp lên tiếng, Giang Tích Ngôn đã nghiêng người sang một bên: “Vào đi! Còn một món nữa là xong rồi.”
“????”
Hạ Nguyên hoang mang.
Không phải là cùng đi ăn sao?
Vì vậy thật ra là ăn ở nhà?
Vậy lúc nãy cô trang điểm để làm gì?
Cô hơi hỗn loạn.
Giang Tích Ngôn đặt một đôi dép lê xuống sàn cho cô, rồi mỉm cười nói: “Em ngồi đợi một lúc, tôi đi nấu đồ ăn.”
Hạ Nguyên gật đầu, nhìn Giang Tích Ngôn đeo tạp dề đi vào phòng bếp, đột nhiên cô có một cảm giác rất kinh hoàng.
Đây có lẽ là một điều tồi tệ nhất mà cô đã gặp trong hai mươi lăm năm qua.
Cô kéo lê hai chân, lặng lẽ di chuyển đến ghế sô pha và ngồi xong.
Nghe thấy âm thanh của máy hút mùi trong phòng bếp, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Đối với cô, Giang Tích Ngôn đeo tạp dề nấu ăn, còn khó tưởng tượng hơn khi anh ta đi phóng hỏa gϊếŧ người.
Cô hít hít mũi.
Chưa kể, còn rất thơm nữa.
Edit: Lạc Lạc
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn ca: Tôi là người đàn ông tốt của gia đình, hiểu biết chút ít.
Bánh Trôi vốn đã trắng trẻo mập mạp, chỉ sợ sau này có thể sẽ bị Ngôn ca vỗ béo hơn nữa.