Chỗ Dựa (Chống Lưng)

Chương 29

Buổi tối, ánh đèn chiếu xuống đất tỏa ra màu vàng nhạt.

Nghiêm Noãn thấp thỏm đi ra từ phòng tắm, kéo cửa nhìn phòng khách, Trình Sóc Xuyên còn đang làm việc.

Cô cúi đầu ngắm bộ váy ngủ của mình, thế này… có phải không ổn không? Núi băng nhỏ có cho là mình cố ý quyến rũ anh không? Nhưng mình cũng muốn quyến rũ anh, khụ khụ.

Thấy Trình Sóc Xuyên tập trung làm việc, cô liền yên lặng lùi về sau, định đi sấy tóc trước.

Ngay lúc cô xoay người, Trình Sóc Xuyên mở miệng: “Tắm xong rồi hả? Đến đây.”

A, bị phát hiện rồi.

Cô chậm chạp đi tới. Trình Sóc Xuyên ngước mắt lên, thấy cô mặc váy ngủ hai dây dài chưa tới đầu gối màu hoa đào, lập tức lấy cái chăn nhung bên cạnh bọc cô lại.

Tóc cô còn ướt nhẹp, Trình Sóc Xuyên khép máy tính lại, đi lấy máy sấy.

Đầu ngón tay Trình Sóc Xuyên có vết chai mỏng, chạm vào da mang tới cảm giác hơi thô ráp. Máy sấy tóc thổi từng làn gió ấm áp và cả hương muối biển trên người anh làm cô rất dễ chịu. Nghiêm Noãn hỏi: “Dầu gội với sữa tắm của anh mua ở đâu thế? Em lên mạng tìm không thấy.”

“Chị họ anh là nhà điều chế hương, đang nghiên cứu sản phẩm dùng để tắm gội, tạm thời chưa tung ra thị trường.” Anh dừng một chút mới nói tiếp, “Chị nói anh quá lạnh nhạt, cần chút mùi vị ấm áp.”

Nghiêm Noãn quay đầu, “Chả trách! Nhưng chị anh lợi hại thật đấy!”

Cô thuận miệng nói thế nào mà chị họ của Trình Sóc Xuyên thành chị họ của mình luôn. Nói xong cô mới phát hiện ra chỗ không ổn… Nhưng có vẻ Trình Sóc Xuyên không để tâm, nói: “Được rồi, em tự chải đầu đi.”

Nghiêm Noãn ngoan ngoãn gật đầu. Thấy Trình Sóc Xuyên định ngồi xuống tiếp tục làm việc, cô nắm góc váy, nhỏ giọng hỏi: “Anh không định đi ngủ ạ?”

Trình Sóc Xuyên đang định mở máy tính thì dừng lại, nhìn cô: “Em mệt rồi?”

Cô gật đầu, “Ừm! Em mệt rồi, anh phải ngủ với em.”

Trình Sóc Xuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi không tiếp tục làm việc nữa, “Được thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

—-

Giường Nghiêm Noãn không quá lớn nhưng để hai người nằm vẫn rộng. Cô đưa cái gối đầu hình cá voi mình thích nhất cho Trình Sóc Xuyên, còn mình dùng cái hình con lợn.

Mười một giờ đối với những con cú thế kỷ 21 mà nói thì giờ buổi tối mới bắt đầu. Rất nhiều người bây giờ mới chuẩn bị ra ngoài chơi. Cho dù ở nhà cũng là xem TV hoặc lướt web chứ chưa ngủ.

Giờ là mùa hè nên bật điều hòa cũng không cần đắp nhiều. Hai người đắp chung một cái chăn, nằm ngay ngắn.

Đèn đã tắt nhưng rèm cửa sổ vẫn còn mở, đèn ngoài đường sáng trưng. Nghiêm Noãn hơi khẩn trương. Từ trước tới nay hình tượng của cô là tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, đóng phim chỉ dừng ở cảnh hôn môi chứ chưa bao giờ diễn cảnh giường chiếu. Đây là lần đầu tiên cô nằm chung giường với một người đàn ông.

Trình Sóc Xuyên không hề cử động. Cô liếc nhìn sang, là… đang ngủ sao? Không thể nào.

Cô lặng lẽ dịch lại gần Trình Sóc Xuyên, giả vờ xoay người, nhân cơ hội ôm cánh tay của anh cọ cọ. Thật ra, cô còn muốn thử nhổm dậy xem anh đã ngủ chưa nhưng chưa kịp ngồi dậy Trình Sóc Xuyên đã xoay người ôm cô vào lòng.

Khung xương Nghiêm Noãn nhỏ nên cả người bé xinh, rất dễ bị ôm vào lòng. Hương vị muối biển cũng chẳng ngăn được thói xâm lược bản năng của đàn ông.

Tim cô đập thình thịch liên tục, nhanh vô cùng.

Nói đi, nam nữ trưởng thành có thể đắp chăn nằm nói chuyện một cách thuần khiết không? Cô! Không! Tin!

Trình Sóc Xuyên ôm cô vào lòng rồi không còn hành động gì nữa. Nghiêm Noãn khẩn trương mất một lúc mới phát hiện mình đang ôm hông anh. Sau đó, cô dùng tay chọc chọc vào ngực anh… Ừm, săn chắc lắm. Nhưng thấy Trình Sóc Xuyên không ngại, Nghiêm Noãn càng to gan hơn. Cô vươn hai ngón tay, ven theo rìa áo phông vải cotton của anh luồn vào trong.

“Nghiêm Noãn, em muốn làm gì?”

Giọng nói của Trình Sóc Xuyên truyền từ trên đỉnh đầu đến, nghe trầm thấp khàn khàn.

Bị bắt được, cô tạm thời dừng động tác, buồn bực làm nũng trong lòng anh, “Đã nói là không được gọi cả họ lẫn tên rồi mà!” Tuy rằng lúc anh gọi tên rất dịu dàng nhưng không thể bằng lúc gọi cục cưng!

Trình Sóc Xuyên: “Không nên lộn xộn, ngủ.”

Anh nói không động là không di chuyển luôn sao? Thật mất mặt! Hơn nữa, cô không ngủ được. An phận chưa tới hai phút, ngón tay cô lại tiếp tục hành động. Nhưng vừa bò tới bụng, Trình Sóc Xuyên đã vươn tay ra khống chế cô, “Em muốn quyến rũ anh sao?”

Nghiêm Noãn ăn vạ, dùng sức cọ tới cọ lui trong lòng anh, nhõng nhẽo: “Em muốn sờ thử xem anh có cơ bụng không.”

Trình Sóc Xuyên: “Sờ được chưa?”

Cô không nhịn được cười hai tiếng, gật đầu, “Sờ được rồi!” Quả không uổng công chạy bộ, dáng người tuyệt vời!

Trình Sóc Xuyên xoa đầu cô, “Ngủ đi.”

Thấy Trình Sóc Xuyên nghiêm túc muốn đắp chăn đi ngủ, Nghiêm Noãn cười, dựa vào anh gần hơn, dịu dàng nói, “Anh ngủ được thật sao?”

Trình Sóc Xuyên hít thở đều một lúc mới quay sang đối diện với cô.

Giọng nói của anh rất trầm thấp, “Noãn Noãn, em chưa hiểu hết về anh đâu. Không nên khinh địch.”

“Em hiểu anh. Rõ ràng anh cũng rất yêu em.” Nghiêm Noãn chủ động hôn lên môi anh.

Ánh mắt Trình Sóc Xuyên trở nên âm u hơn. Anh hơi mất kiểm soát, xoay người, dễ dàng đặt Nghiêm Noãn ở dưới thân mình.

Trên người Trình Sóc Xuyên mang theo hơi thở xâm lược của phái nam.

Nghiêm Noãn nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, kết quả khuôn mặt mất khống chế đỏ bừng. Lát sau, cô không thể không lấy tay che mắt.

Hô hấp của Trình Sóc Xuyên bắt đầu nặng nề. Yên lặng duy trì thêm nửa phút, anh buông Nghiêm Noãn ra.

Vẫn có thể nhịn à???

Sau khi lấy lại tinh thần, Nghiêm Noãn vẫn không tin được. Trong một thời gian ngắn, Nghiêm Noãn không biết là do nhan sắc mình không đủ quyến rũ hay là “núi băng nhỏ” có nghị lực kinh người?

Đột nhiên, cô thấy ấm ức. Cô chủ động ôm lấy cổ Trình Sóc Xuyên, “Nói! Có phải anh là đồng tính luyến ái không?”

Trình Sóc Xuyên: “Em đoán xem?”

Nghiêm Noãn: “Thế sao anh không chạm vào em?”

Trình Sóc Xuyên giúp cô vén tóc ra sau, hôn lên trán, “Anh sợ em hối hận.”

Có gì mà phải hối hận? Đây là lần đầu tiên cô yêu một người. Giao mình cho anh mà phải lo lắng sao? Triều Thanh đã diệt vong được bao năm rồi, chẳng lẽ giờ vẫn muốn kết hôn mới được phát sinh quan hệ? Thế nếu “hàng” không tốt thì phải làm sao? Con gái cũng có quyền kiểm “hàng” chứ!

Hơn nữa, trong làng giải trí chuyện này rất cởi mở. Tuy cô không quan hệ nam nữ bừa bãi nhưng vẫn bị ảnh hưởng không ít, không có tư tưởng bảo thủ. Lúc này, cô suy nghĩ rất nhiều nhưng không nói ra trước mặt Trình Sóc Xuyên. Bởi vì, cô phát hiện ra “núi băng nhỏ” có phần bảo thủ.

Nghiêm Noãn ngẫm nghĩ một lúc, một suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Anh… chưa xem phim người lớn bao giờ sao?

Chẳng lẽ là sợ xấu hổ?

Nghiêm Noãn càng nghĩ càng thấy đúng, sau đó vô cùng đồng cảm với anh. Mình cần phải cho anh chút thời gian học tập mới đúng. Đàn ông mà! Ai cũng có lòng tự trọng. Nếu vừa ra trận đã thua thì “núi băng nhỏ” nhà cô sẽ trưng khuôn mặt thối ra cả tháng mất.

Không sai, chính là như vậy.

Nghĩ vậy, cả người Nghiêm Noãn thấy thoải mái hơn.

—-

Sau một đêm không mộng mị, Nghiêm Noãn tỉnh dậy, không thấy Trình Sóc Xuyên đâu.

Nghiêm Noãn che miệng ngáp một cái. Nhưng giơ tay lên cô lại thấy đau nhức vô cùng. Sau đó đầu óc cô không tự chủ được nhớ tới cảnh tối qua. Trình Sóc Xuyên không bình tĩnh được, rồi chả biết thế nào thành cô dùng tay giải quyết.

Cô đỏ mặt, vô thức dùng chăn che mặt, mà chui vào trong lại ngửi được mùi hương quen thuộc.

Muốn chết.

Nghiêm Noãn đỏ mặt chộp lấy đồng hồ báo thức. Bảy giờ rồi! Núi băng nhỏ không gọi cô dậy chạy bộ!

Cô tự giác ngồi dậy. Va đúng lúc ấy thì Trình Sóc Xuyên đẩy cửa vào.

Chắc anh về nhà tắm nên thay quần áo khác, tóc cũng ướt.

Nghiêm Noãn đúng lúc thức giấc làm Trình Sóc Xuyên hơi mất tự nhiên, “Ăn sáng thôi.”

Mới đầu, Nghiêm Noãn còn xấu hổ nhưng thấy Trình Sóc Xuyên lại vứt chuyện đó ra sau đầu, nhỏ giọng làm nũng, “Em muốn ôm một cái.”

Ở bên cô, sức chống cự của Trình Sóc Xuyên với sự nũng nịu này càng ngày càng yếu. Hiện tại, anh đã hình thành thói quen không giãy dụa, gật đầu luôn: “Em đi rửa mặt trước đi.”

—-

Bữa sáng ngày hôm nay vô cùng phong phú, hoàn toàn không phải khẩu phần dành cho hai người ăn. Trình Sóc Xuyên ăn khá nhanh nên ăn xong ngồi ở bàn, vừa đọc báo vừa chờ cô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Noãn ăn từng thìa cháo. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn anh.

Mà lúc này Thượng Dương cùng A Tinh, mang một đống đồ dùng hằng ngày tới nhà Nghiêm Noãn. A Tinh mở cửa, hai người lặng lẽ đi tới nhà bếp.

Nghiêm Noãn bị hoảng sợ trong lúc quay chương trình, thân là trợ lý và người đại diện của cô mà họ chẳng thể ở bên chăm sóc cô trước tiên nên hôm qua đã thương lượng với nhau rằng hôm nay tới đây làm bữa sáng. Thuận tiện, họ sẽ nói với cô một chút về kế hoạch sau này. Cũng không thể thật sự kiện người trong tổ chương trình.

A Tinh biết Nghiêm Noãn dậy muộn nên hai người thương lượng với nhau là không làm ồn, để cho cô ngủ.

Thượng Dương không chỉ xuất sắc trong công việc mà vào bếp cũng lành nghề. Chị ta vừa đập trứng gà vừa bảo A Tinh đưa đồ. Đang làm, đột nhiên A Tinh nghĩ: “Tiểu Trình tổng ở phía đối diện, chúng ta có nên làm cho anh ấy một phần không?”

Thượng Dương nhìn giờ, “Giờ này chắc Trình tổng tới công ty làm rồi.”

Nói xong, tay đánh trứng gà của chị ta khựng lại, “Em nói Trình tổng ở đối diện? Cậu ấy sẽ không ở….” Nói đến đây, chị ta chỉ vào cửa phòng Nghiêm Noãn.

A Tinh giật mình.

Không thể nào….

Thượng Dương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Hôm qua là Trình tổng ở bên Nghiêm Noãn. Bạn gái bị hoảng sợ, bạn trai ở lại qua đêm là chuyện thường tình.

Hai người nhìn nhau, nghĩ xem có nên chuồn đi không.

Lúc này, ở cửa nhà đối diện, Nghiêm Noãn ăn ăn sáng xong lại làm nũng với Trình Sóc Xuyên, muốn anh ôm mình về thay quần áo. Bây giờ, cô như bạch tuộc quấn lấy anh. Có anh ôm, cô tuyệt đối không muốn đi dù chỉ là một bước. Mà Trình Sóc Xuyên chiều theo ý cô, bị dính nhiều thành quen. Trước đây, anh sẽ thấy xấu hổ, mất tự nhiên. Còn giờ, ôm hôn như bình thường.

Sau đó, bốn người gặp nhau ở cửa.

A Tinh cảm thấy mình có thể chủ động từ chức để tạ tội thay cái chết. So với lần trước, lần này còn đáng kinh ngạc hơn. Đồng chí Nghiêm Noãn cứ ôm chặt lấy người ta. Bây giờ, thời thế thay đổi tới mức làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

EDITOR: Nếu hết chương này tăng được thêm 1000 view trên bộ đếm Google mình sẽ bão liền 5 chương nha cả nhà, iu cả nhà lắm lắm~~~