Chỗ Dựa (Chống Lưng)

Chương 22

Edit: Tròn

Ký hợp đồng xong, người của tổ sản xuất chương trình mời cơm. Nghiêm Noãn không từ chối nhưng thấy trong lòng hơi nhấp nhổm. Cũng may Thượng Dương và bên sản xuất từng nhiều lần hợp pháp nên không cần lo không có chuyện để nói trên bàn ăn.

Đồ ăn được bưng lên đủ.

Bên sản xuất nhận được cuộc gọi.

“Được. Ngay bây giờ hả? Ở tầng ba, phòng ‘Quốc sắc thiên hương’. Được được được, chờ cậu.”

Bên sản xuất nói chuyện với người ở đầu bên kia một lát mới dừng, Thượng Dương cười hỏi: “Lão Hoàng, còn có khách hả?”

Lão Hoàng nhướng mày, nhấp rượu, “Tề Tử Khâm đang ở sân ga gần đây giới thiệu sản phẩm mới, tôi mời cậu ấy xong việc tới ăn bữa cơm, cậu ấy cũng mới ký hợp đồng vào hôm qua.”

Thượng Dương gật đầu, “Tốt quá, trước khi quay cùng nhau ăn một bữa cơm, làm quen với Tiểu Noãn nhà chúng tôi.” Bỗng, chị ta nhớ tới một chuyện, “Tôi nhớ là trước đó cậu ấy nói mình sẽ ra nước ngoài học thêm cơ mà. Trở về nhanh vậy sao?”

Lão Hoàng cười không đáp, chỉ chạm ly với Thượng Dương, “Tôi chỉ làm chương trình là chính,… mấy chuyện liên quan tới các ngôi sao tôi không quan tâm. Cấp trên sắp xếp thế nào chúng tôi liền làm như thế đó.”

Thượng Dương biết ý, không nói thêm gì nữa, chỉ uống một ngụm nước trái cây. Hai người đều ngầm hiểu trong lòng.

Nghiêm Noãn cũng uống một ngụm. Ngồi cùng với lão Hoàng và Thượng Dương còn có cô nữa, mấy người họ đều là những người đã bôn ba trong làng giải trí nhiều năm, hiểu rất rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, những cái có thể nói ra là có ý gì.

A Tinh ngồi bên cạnh Nghiêm Noãn, có lẽ cũng có thể nghe hiểu được Thượng Dương và lão Hoàng đang nói chuyện gì. Không hiểu chắc có lẽ chỉ có ba thực tập sinh lão Hoang mang theo, đàng hoàng ngồi ở đằng kia, trông nhìn hơi khẩn trương.

A Tinh không có ấn tượng sâu với Tề Tử Khâm lắm, chỉ biết tuổi anh xấp xỉ Nghiêm Noãn, mới hơn hai mươi tuổi. Anh đã diễn không ít phim nhưng không phải theo hướng vai nam trẻ trung. Anh thường diễn vai gián điệp trong phim kháng chiến chống Nhật, năm trước mới chuyển sang diễn một bộ tình yêu đô thị, doanh thu cũng không tệ lắm, độ nhận diện công chúng cũng có nhưng không lâu sau lại tuyên bố ra nước ngoài bồi dưỡng thêm diễn xuất.

Tề Tử Khâm là người khiêm tốn, không có scandal, xây dựng được hình tượng người điệp viên trong chiến tranh khiến người ta không thể quên. Diễn xuất của anh ở tầm ổn định, cho nên những đề tài thảo luận về anh rất ít.

Nhưng sống trong làng giải trí, A Tinh cũng nghe được không ít tin đồn về anh.

Có người nói, anh có hậu trường kiên cố. Hơn nữa, khoảng thời gian anh ra nước ngoài bồi dưỡng rất vi diệu. Trùng hợp thay, ngay ngày hôm sau toàn bộ giới giải trí kinh ngạc trước tin Bùi Phái tụ tập hít thuốc phiện. Trước đó anh từng ngầm thừa nhận mình có qua lại với Bùi Phái, nhưng sau khi hắn ta xảy ra chuyện, một đám người quen biết với hắn ta về cơ bản đã bị diệt, đến bây giờ vẫn không thể nổi lên được, còn anh lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Mọi người đều tự theo đuổi suy nghĩ của mình. Một lát sau, Tề Tử Khâm đi vào phòng bao dưới sự hướng dẫn của phục vụ.

Anh mặc một bộ tây trang đơn giản màu xám, là đồ mặc ở sân ga chưa kịp đổi. Bỏ qua cái danh minh tinh sang một bên, chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài thôi, nói anh là tinh anh giới thượng lưu cũng không quá.

Anh vừa vào cửa, lão Hoàng đã đứng dậy đón tiếp nồng hậu, “Nào nào nào, đồ ăn được bưng lên rồi, mau ra đây ngồi.”

Thượng Dương cũng đứng dậy, cười chào hỏi anh, “Xin chào Tử Khâm.”

Tề Tử Khâm rất khiêm tốn. Đầu tiên, anh bắt tay lão Hoàng xin lỗi, nói là tới chậm, đợi lát nữa phải tự phạt ba ly, sau đó lại bắt tay với Thượng Dương, lịch sự nói, “Chị Sunny, trăm nghe không bằng một thấy, sau này mong chị chỉ bảo nhiều thêm.”

Lời Thượng Dương nói cũng có ý khách sáo với anh, “Đâu đâu, là chiêu cỗ lẫn nhau mới đúng. Sau này cậu còn quay chương trình chung với Tiểu Noãn nhà chúng tôi, mong cậu giúp đỡ thêm. Con gái ấy mà, thể lực không tốt.”

“Đương nhiên rồi.” Tề Tử Khâm cười trả lời. Nương theo lời nói của Thượng Dương, anh chuyển ánh mắt sang phía Nghiêm Noãn.

Đến lúc này Nghiêm Noãn mới yên lặng đứng dậy, bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách mà gật đầu chào hỏi Tề Tử Khâm.

Thấy cô, ý cười bên môi của Tề Tử Khâm càng rõ hơn, “Tiểu Noãn, đã lâu không gặp, chúng ta cũng coi như có nhiều năm hợp tác qua. Lần này thật sự là vinh hạnh.”Ha ha…

Nghiêm Noãn không muốn để ý tới anh lắm nhưng trong trường hợp này, cô vẫn phải miễn cưỡng tươi cười, “Đã lâu không gặp.”

Bữa cơm này Nghiêm Noãn ăn không ngon. Ăn xong, may thay là cô tiếp tục có lịch trình nên không ngồi tiếp nữa.

Ở hầm đỗ xe, Nghiêm Noãn đang định lên xe thì bị Tề Tử Khâm gọi giật lại, “Tiểu Noãn!”

Cô khựng người, xoay đầu lại. Tề Tử Khâm đi về phía cô, đứng trước mặt cô, cười nói: “Tiểu Noãn, đã lâu không gặp.”

“….”

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Nghiêm Noãn, anh thử hỏi thăm, “Tiểu Noãn, gần đây em… hình như xảy ra rất nhiều chuyện, em chia tay với Thẩm Tư Diệu rồi à?”

“…”

“Có chuyện gì….anh có thể giúp em một tay, chúng ta…”

Anh còn chưa nói hết đã bị Nghiêm Noãn cắt ngang, “Cảm ơn, tôi rất khỏe.” Cô cũng không nhìn Tề Tử Khâm, “Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.”

Tề Tử Khâm ra vẻ đã hiểu, “À….Em có việc à? Không sao, em nhanh đi đi, gặp lại sau.”

Không hề muốn gặp lại anh….Nghiêm Noãn im lặng không nói bước lên xe, kéo rèm mỏng che ở cửa sổ xuống.

Dù gì cũng đã đi theo Nghiêm Noãn được một thời gian, A Tinh nhanh chóng phát hiện ra hình như cô không thích Tề Tử Khâm lắm. Cô nàng cố ý ngồi ra phía sau, hỏi: “Chị, có phải chị từng có chuyện gì với Tề Tử Khâm không?”

Nghiêm Noãn lắc đầu.

A Tinh buồn bực, chưa từng có chuyện gì mà sao lại lạnh nhạt như vậy? Không phải người ta đang cố gắng tỏ ra mình lịch sự và nhiệt tình sao?

Thượng Dương đang lái xe thuận miệng nói, “Tiểu Noãn, tuy rằng lúc nãy ăn cơm chị khách sao với Tề Tử Khâm, nói hai người chiếu cố lẫn nhau nhưng lúc quay chương trình em nên ít tiếp xúc với cậu ta. Người này không tốt, nói chung là chị nhắc nhở em trước. Em cứ coi như đồng nghiệp bình thường là được.”

Nghiêm Noãn trả lời được, sau đó còn nói, “Là người của Bùi Phái, em có chừng mực.”

Thượng Dương yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”

“Đúng rồi A Tinh, phòng quan hệ xã hội bên Khải Trình đã vào chỗ chưa? Chuyện này không thể kéo dài. Chị mới nhận được tin hai ngày nữa bên tòa soạn C sẽ tung tin Dịch Hoan có biểu hiện không chuyên nghiệp ở phim trường. Chúng ta phải nắm chặt cơ hội này, thừa dịp đang hot để tẩy trắng.”

A Tinh gật đầu, “Vào chỗ rồi ạ. Sáng mai bọn họ sẽ đến phòng làm việc, nghe nói là đội này phụ trách các diễn đàn bát quái, không quản lí tình hình của weibo.”

“Không sao, bên weibo chị tìm người khác. Chỉ cần khống chế được hướng gió ở diễn đàn là được.”

Nghiêm Noãn chỉ ngồi nghe. Người đại diện này chuyên nghiệp thật, mới nhậm chức được có vài ngày đã bắt tay vào tẩy trắng cho mình.

Dịch Hoan lớn hơn cô hai tuổi, nổi tiếng bằng phim cổ trang, có thể coi là tiểu hoa đán hàng đầu, nhưng hai người xuất hiện cùng nhau không nhiều lắm.

Từ những gì Thượng Dương nói, cô có thể hiểu là muốn thừa dịp Dịch Hoan bị người khác bôi xấu để làm nổi bật vẻ chuyên nghiệp của mình lên một chút.Nghiêm Noãn sờ sờ mũi, hơi chột dạ. Thật ra, cô tự nhận trình độ chuyên nghiệp của mình chỉ ở dừng ở mức bình thường, chủ yếu là có kỹ năng diễn xuất trời phú. Lúc tham gia khóa dạy diễn xuất cô cũng rất nghiêm túc nhưng chỉ dừng lại ở mức đạt tiêu chuẩn. Cho nên, tới tận bây giờ cô vẫn không nghĩ tới việc gây dựng được thứ gì đó sau khi quay phim.

Muốn thổi phồng cô có kỹ thuật diễn tốt, sợ là Thượng Dương tiếp tục tốn công tốn sức một phen.

Trong ngành giải trí, chẳng có ai trong sạch tới mức như một đóa sen trắng. Dịch Hoan cũng không phải là không có những lần dùng thông cáo khen ngợi. Hiện giờ cô ta đang bị bôi xấu, chắc không chỉ có mình cô thừa dịp tẩy trắng đâu. Không chừng giờ đang có rất nhiều người đang chờ được giẫm đạp lên cô ta.

Nghiêm Noãn dựa vào gối đầu, yên lặng suy nghĩ. Hai ngày sau cô sẽ ở nhà xem kịch bản, tối lên lớp học biểu diễn, ngày kia đi quay video tuyên truyền trò chơi, cuối tuần ghi hình tập đầu tiên của …

Thật nhiều việc.

Cô mở wechat, quyết định quầy rầy Trình Sóc Xuyên một chút, giải tỏa chút áp lực.

Tiểu Noãn Noãn: (Bạn gái của bạn đang online. Xin chú ý, đây không phải là giả, đây không phải là giả!.jpg)

Một phút sau, Trình Sóc Xuyên trả lời cô.

Núi băng nhỏ: Đang làm gì?

Ôi…Núi băng nhỏ nhà cô cuối cùng cũng chủ động hỏi lịch trình của mình. Nghiêm Noãn ngồi thẳng dậy ngay lập tức.

Tiểu Noãn Noãn: Em vừa ký hợp đồng với tổ chương trình xong, đang trên đường về. Anh đang làm gì vậy?

Tốc độ trả lời của Trình Sóc Xuyên trở nhanh hơn.

Núi băng nhỏ: Họp.

Tiểu Noãn Noãn: Trời ạ! Anh đang họp vậy mà bấm điện thoại?

Tiểu Noãn Noãn: (vị đồng chí này suy nghĩ có vấn đề.jpg)

Núi băng nhỏ: Hội nghị rất buồn chán.

Tiểu Noãn Noãn: Vậy hôm nay anh có nhớ đến cục cưng tiên nữ của anh không?

Tiểu Noãn Noãn: (nhu thuận.jpg)

Cô vừa gửi xong, Trình Sóc Xuyên không trả lời ngay. Nghiêm Noãn cầm điện thoại chờ.

A Tinh ngồi ở bên cạnh cũng bấm điện thoại. Trong lúc vô tình, cô nàng hơi liếc về phía Nghiêm Noãn đang chăm chú nhìn điện thoại, hơi ngạc nhiên. Với thị lực 5.2 của mình, liếc một cái cô có thể thấy nội dung.

Đây đúng là chuyện kinh khủng…. Trong nháy mắt, cô nàng bị tê liệt từ đầu tới chân, tay cầm điện thoại cũng cứng lại.

Đây là nàng tiên nữ không dính khói lửa nhân gian nhà cô sao? A Tinh hoàn toàn không tin mình đã thấy những thứ buồn nôn như vậy. Quả thật là buồn nôn đến mức phẫn nộ!

Nỗi khϊếp sợ của cô nàng còn chưa kết thúc.

Lúc đang chậm chạp tiếp thu sự thật, cô nàng nhìn thấy điện thoại Nghiêm Noãn hiện lên một thông báo mới, thanh thông báo màu trắng, rất ngắn, chỉ có một chữ.

Nhớ.