Hà Nghiên không biết cuối cùng mình đã ngủ trong bao lâu. Trước khi nhắm mắt, sắc trời ngoài cửa tối đen. Lúc mở mắt, bên ngoài trời vẫn u ám. Nữ bác sĩ từng xử lý vết thương cho cô khẽ cúi xuống, hỏi nhỏ: “Cô cảm thấy thế nào?”
Hà Nghiên không trả lời, đưa mắt nhìn xung quanh. Nữ bác sĩ tinh ý, lập tức bảo: “Phó tiên sinh đang ở trong thư phòng. Để tôi gọi anh ấy tới.”
“Không cần.” Hà Nghiên lên tiếng ngăn cản, giọng nói khàn đặc. Cô nằm một lúc, lấy tay chống giường, được nữ bác sĩ giúp đỡ, từ từ ngồi dậy:
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi.
Nữ bác sĩ trả lời: “Một ngày một đêm.”
Hà Nghiên chậm rãi gật đầu, rướn môi cười, lẩm bẩm: “Hiếm khi được ngủ ngon như thế.” Thấy nữ bác sĩ nhìn mình ngạc nhiên, cô liền mỉm cười, an ủi: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi đói. Có thể xuống lầu lấy giúp tôi ít đồ ăn không?”
Nữ bác sĩ đứng dậy xuống lầu, một lát sau, khi cô ấy mang mấy món ăn dễ tiêu hóa lên, Hà Nghiên đã tự mình đi toilet xong, chầm chậm ngồi trên giường, ăn từng chút một. Phản ứng của cô hết sức điềm tĩnh, lý trí. Điều này khiến nữ bác sĩ càng thêm lo lắng, không dám rời đi, ngồi bên canh chừng.
Nhận ra vẻ lo lắng của nữ bác sĩ, Hà Nghiên khẽ cười: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng bình phục thôi. Là người ai cũng muốn duy trì sự sống, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì.”
Cô nói như vậy và làm theo đúng như thế. Ban ngày, trạng thái tinh thần của cô rất tốt, phối hợp uống thuốc chữa thương, cố gắng ăn nhiều ngủ đủ. Chỉ là, tối nào trước khi đi ngủ, cô cũng yêu cầu nữ bác sĩ cho uống thuốc an thần. Phó Thận Hành vẫn không xuất hiện trước mặt cô, tuy nữ bác sĩ nói hắn ở ngay phòng bên cạnh. Trong suốt ba ngày đó, Hà Nghiên không ra ngoài phòng khách, hắn cũng không vào lấy một lần, cả hai không ai chạm mặt ai.
Ngày thứ tư, cảnh sát đột nhiên đến hỏi thăm. Phú hào Trương Thủ bị bắn chết ngay trong nhà, trên người trúng mấy phát đạn, lỗ chỗ như tổ ong, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm. Vì vụ va chạm xảy ra trước đấy nên đương nhiên Phó Thận Hành trở thành đối tượng tình nghi số một trong mắt cảnh sát. Đáng tiếc không có chứng cứ, bất luận là hung án hay hiện trường điều tra, màn xét hỏi của cảnh sát đối với Phó Thận Hành cũng không mang lại kết quả.
Nghe tin Trương Thủ chết từ miệng cảnh sát, Phó Thận Hành không lộ bất kỳ sự ngạc nhiên nào. Hắn thản nhiên cười nhạt: “Hôm trước đã nghe tin này. Nam Chiêu rộng lớn như vậy, vứt cả hòn đá xuống thể nào cũng bị bắn bọt nước ra, huống hồ là việc Trương Thủ bị gϊếŧ. Nói thực, tôi cảm thấy rất hả giận, chết là đáng.”
Hai cảnh sát thoáng đưa mắt nhìn nhau, người lớn tuổi hơn hỏi: “Anh rất căm hận người chết phải không?”
Phó Thận Hành chậm rãi gật đầu: “Rất hận.”
“Tại sao?” Viên cảnh sát hỏi tiếp.
Phó Thận Hành nhíu mày, rướn môi cười, hỏi ngược lại: “Chẳng phải các người biết rất rõ? Nếu không, sao lại tới đây điều tra tôi?”
Viên cảnh sát đứng bên liền cất lời: “Anh có thể nói rõ hơn quá trình kết thù với Trương Thủ không?”
“Không thể.” Phó Thận Hành bình thản đáp: “Nếu các người muốn thẩm vấn tôi như nghi phạm hình sự, vậy tôi cũng cần luật sư của tôi có mặt.”
Viên cảnh sát trẻ nghẹn họng, đang định nói tiếp thì bị đồng nghiệp ngăn lại. Vị đồng nghiệp kia cứng cỏi hơn, suy nghĩ một chút, khách khí hỏi thăm: “Vậy xin hỏi, chúng tôi có thể gặp Hà phu nhân để nghe cô ấy kể qua tình hình được không?”
Phó Thận Hành mặt tĩnh như nước, thẳng thừng từ chối: “Không thể, bác sĩ nói tình trạng hiện tại của cô ấy không thể chịu bất kỳ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa.”
Hắn bày tỏ rõ thái độ bất hợp tác, hai cảnh sát đành phải cáo từ ra về. Phó Thận Hành tiễn họ xong liền xoay người quay vào, lúc ngước mắt, hắn trông thấy Hà Nghiên đang lẳng lặng đứng ở lan can lầu hai. Đây là lần chạm mặt đầu tiên giữa hai người suốt mấy ngày qua. Hắn thoáng sửng sốt, nhấc chân lên lầu, dịu dàng hỏi cô: “Khá hơn chút nào chưa?”
Hà Nghiên khẽ gật đầu, im lặng
giây lát, hỏi: “Là anh gϊếŧ đúng không?”
Hắn rướn môi cười, đáp: “Đúng.”
“Thuê người gϊếŧ à?” Cô lại hỏi.
Hắn mỉm cười lắc đầu: “Tự tay gϊếŧ, xả hết hai băng đạn.”
Nét mặt cô thoáng co giật. Hắn đi đến đứng trước mặt Hà Nghiên, đưa tay vén lọn tóc trên mặt vào tai cô, thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi có bằng chứng vắng mặt, cảnh sát không thể bắt được tôi.”
Cảnh sát không thể bắt hắn vì không có bằng chứng nhưng nhà họ Trương
thì sẽ không bỏ cuộc.
Phó lão gia nghe tin, tức giận suýt lên cơn đau tim. Ông cụ gọi Phó Thận Hành về, đập cây gậy trong tay xuống nền nhà gần thủng, cả giận mắng: “Muốn gϊếŧ Trương Thủ thì có hàng nghìn cách. Vậy mà anh lại cố ý chọn cách ngu xuẩn nhất. Ngay đêm hôm sau liền đi gϊếŧ người, anh sợ người ta không biết là anh gϊếŧ, đúng không?”
Phó Thận Hành ngồi trên ghế, bất động như núi.
Thái độ của hắn khiến Phó lão gia phát hỏa: “Vì một con đàn bà, anh làm vậy có đáng không? Tôi không ngờ anh lại là kẻ đa tình, cả giận mất khôn vì gái. Nếu là ông nội anh chết trong tay Trương Thủ, chắc gì anh đã căm hận hay đau khổ đi báo thù cho ta?”
Phó Thận Hành không vội không giận, hắn chỉ khẽ bật cười, nói: “Ông nội không hợp với sở thích của Trương Thủ, hắn cũng sẽ không động vào ông.”
Phó lão gia nghe vậy, giơ cây gậy chỉ vào Phó Thận Hành mãi không thốt nên lời, bộ râu vểnh không ngừng giật giật, suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết. Một lúc lâu sau, ông cụ mới hạ giọng, đặt mông ngã ngồi trên mặt ghế, cất giọng yếu ớt: “Tôi không giảng đạo lý với kẻ hồ đồ như anh nữa. Tôi chỉ hỏi anh, nhà họ Trương chắc chắn không chịu giảng hòa, phải nhắm chết anh mới chịu, anh định xử lý sao đây?”
“Tiếp tục gϊếŧ.” Phó Thận Hành điềm nhiên trả lời, khóe môi ẩn hiện nụ cười tàn nhẫn, thủng thẳng nói: “Gϊếŧ cả nhà nó rồi đương nhiên sẽ không còn kẻ nào ngấp nghé nữa. Đám bạn bè nhà họ Trương, còn ai dám vì kẻ thù nhà người ta mà mạo hiểm mạng của mình?”
Trước kia ở Đông Nam Á, Phó lão gia đã làm nhiều chuyện đen tối, trong tay cũng từng nắm vài mạng người. Nhưng nghe lời này của hắn, ông cụ vẫn vô thức rùng mình. Ông cụ im lặng nhìn Phó Thận Hành một lúc lâu, cuối cùng từ từ thở dài, nhắm mắt, nói: “Ta già rồi, không quản được nữa. Bất luận là trong công ty hay ở phía Nam, tất cả đều biến thành tâm phúc của anh, không còn ai có thể khống chế nổi anh, anh muốn làm sao thì làm.”
Phó Thận Hành cười cười, đứng dậy, nói: “Ông nội đã nhiều tuổi, sau này an tâm mà dưỡng lão.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Chỉ trong vài ngày, thành phố Nam Chiêu liên tiếp xảy ra hai vụ thảm án, toàn bộ nạn nhân đều là người nhà của Trương Thủ. Trong mấy ngày ngắn ngủi, nhà họ Trương thật sự bị diệt môn. Vụ án quá mức tàn ác, cảnh sát Nam Chiêu lập tức lập ban chuyên án đặc biệt. Đáng tiếc, dù điều tra thế nào cũng không tìm ra thủ phạm. Chủ tịch doanh nghiệp Phó Thị, Phó Thận Hành tuy bị nghi ngờ nhưng không có bằng chứng. Chưa kể, Trương Thủ khi còn sống làm đầy việc nhơ nhuốc, kết thù với vô số người, động cơ gϊếŧ người không chỉ có mình Phó Thận Hành.
Đương nhiên, chuyện đó nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Hà Nghiên thấy tin nhà họ Trương bị diệt môn trên báo, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi mới buông tờ báo xuống. Cô gõ cửa thư phòng Phó Thận Hành, hắn đứng dậy mở cửa, thấy cô bên ngoài, hắn ngạc nhiên, sắc mặt tỏ ra vui mừng: “A Nghiên?”
Cô không nhắc nửa lời tới chuyện nhà họ Trương, chỉ rủ tầm mắt, khẽ khàng nói: “Tôi không ngủ được, nhưng lại không muốn uống thuốc an thần. Anh có thể cho tôi mượn một cuốn sách tiếng Anh để đọc không?”
Đây là lần đầu tiên sau chuyện đã xảy ra, cô có hành động tử tế với hắn như vậy. Hắn quả thực có phần được yêu thương mà lo sợ, vội vàng tránh lối: “Em muốn đọc sách gì?”
Nói xong, hắn dẫn cô tới giá sách tường trước mặt, quay đầu nhìn, đôi mắt sáng mang theo vẻ lấy lòng: “Em tự chọn đi. Cứ thoải mái. Dù sao tôi cũng không thích những thứ này. Để đây chỉ làm vật trang trí.”
Cô không trả lời, bước lên trước, ngửa đầu chậm rãi lướt qua giá sách, thi thoảng rút ra một quyển lật xem, sau đó đặt lại.
Phó Thận Hành không nói thêm gì nữa, lui về sau mấy bước, dựa vào mép bàn, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô.
Sau sự cố đó, biểu hiện của cô luôn rất bình tĩnh. Nhưng hắn biết phía sau vẻ bình tĩnh kìm nén ấy chính là nỗi sợ hãi hàng đêm.
Cô liên tục mất ngủ, đêm nào cũng phải dựa vào thuốc an thần mới có thể chìm vào giấc ngủ. Điều đó khiến hắn cảm thấy đau đớn nhưng đành khoanh tay đứng nhìn. Hắn rất muốn tiến lên ôm cô an ủi, nói cho cô hay: “Đừng sợ, có tôi đây.” Nhưng hắn không có tư cách ấy, bởi hắn chính là thủ phạm, là nguyên nhân sâu xa của mọi thương tổn cô phải gánh chịu.
Những chuyện đã qua, hắn cho rằng, chỉ cần tất cả mọi người quên lãng là có thể coi như chưa từng xảy ra. Nó giống như cái nhọt đột nhiên bị vỡ toác đau nhức, cứ thế phơi bày trước mắt cô và hắn, thật khó coi.
Hóa ra, hắn nhớ rõ ràng mọi thứ, những chuyện khốn nạn hắn đã làm, những câu nói đê tiện hắn từng nói với cô. Trước kia, vì không yêu nên mới không quan tâm, tùy ý chà đạp, giẫm đạp cô xuống đống bùn. Còn bây giờ, hễ cứ nghĩ về nó, hắn lại cảm thấy l*иg ngực đau nhức khó chịu không thôi.
Hắn như vậy, còn cô thì sao? Làm sao cô có thể không hận, làm sao có thể quên đi? Chỉ là cô không nói, học cách im lặng. Ngoại trừ tối hôm đó, cô bị Trương Thủ đánh đập dã man, trong lúc thần trí mơ hồ, cô đã hỏi hắn một câu: “Hài lòng chưa?” Kể từ đấy, cô không tiếp tục chỉ trích hắn nửa câu.
Hắn sợ sự im lặng của cô. Hắn thà thấy cô làm loạn, đấu khẩu, thậm chí nhào tới đánh hắn, tốt hơn là im lặng như thế này. Cô đứng trước mặt, cách hắn chưa đầy hai mét. Nhưng hắn biết, cô đang ở rất xa. Vẻ gần gũi dịu dàng hắn nhận được đều là lừa mình dối người.
Hắn đứng đó nhìn cô, hốc mắt vô thức ẩm ướt. Hắn là kẻ lòng dạ ác độc, nhẫn tâm với người, nhẫn tâm với chính mình. Từ sau khi hiểu chuyện đổ máu cũng không đổ lệ, khoảnh khắc này, hắn rất muốn quỳ sụp xuống, ôm đầu khóc rống.
Cô đứng trước kệ sách một lúc lâu, cuối cùng chọn lấy một cuốn từ điển dày, ôm vào lòng, xoay người nhìn hắn: “Quyển này đi, xem một lúc là có thể ngủ.”
Phó Thận Hành cười cứng nhắc, muốn nói thêm mấy câu nhưng không tìm ra lời: “Sao lại chọn cuốn này?”
Hà Nghiên cúi đầu nhìn quyển sách trước ngực, khẽ đáp: “Tật xấu thời đi học, cứ ôm sách học là buồn ngủ.”
Hắn mỉm cười: “Thử lại xem sao.”
Cô không trả lời, khẽ mím môi ôm sách ra ngoài. Phó Thận Hành tiễn cô, khi tới cửa, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “A Nghiên.” Hắn gọi, tiến lên đặt tay vào tay nắm cửa, sáp lại gần cô từ phía sau, cất giọng trầm khàn: “Xin lỗi, quên chuyện đã qua đi được không? Xin em đấy?”
Hà Nghiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói: “Phó Thận Hành, chúng ta hãy nhìn về phía trước đi.”
Chuyện đó nói thì đơn giản, nhưng thực tế thì không dễ làm như vậy.
Đêm đó, Phó Thận Hành quay trở lại phòng cùng ngủ với cô. Hắn vừa đưa tay chạm vào người Hà Nghiên, cô đã vô thức giật mình, trốn tránh. Hắn cứng đờ, ngượng ngùng thu tay, im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không động vào em.”
Cô nằm co ro, đưa lưng về phía hắn, nửa đêm đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, đầu vùi sâu trong l*иg ngực hắn. Phó Thận Hành chưa kịp mừng, chợt nghe cô bật khóc: “Viễn Trạch, em sợ lắm, hắn lại tìm tới, lại tìm tới rồi.”
Phó Thận Hành chết sững, tay khựng giữa không trung, lơ lửng một lúc lâu mới từ từ hạ xuống, vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh của cô, dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao.”
Hà Nghiên dần tỉnh táo sau cơn ác mộng, phát hiện cái ôm này không phải của người mình muốn, cô liền ngừng khóc, buông lỏng tay, lui ra ngoài: “Cảm ơn.” Cô nói nhỏ, giọng điệu bình tĩnh và kiềm chế, một lần nữa rụt người, lấy chăn che kín cơ thể.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Cơ thể cô từ chối mọi đυ.ng chạm của hắn theo bản năng. Khi vết sẹo dần biến mất, hắn không thể kìm nén ý nghĩ muốn gần gũi cô. Nhưng cơ thể cô luôn cứng ngắc, dù cố gắng thế nào hắn cũng không sao làm cho cô thoải mái thả lỏng hơn được. Có mấy lần, hắn dùng môi lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tỉ mẩn hôn khắp toàn thân cô nhưng cơ thể cô vẫn cứng nhắc nguội lạnh.
Cô từng nói với hắn muốn cùng nhau tiến lên phía trước nhưng bản thân lại dẫm chân tại chỗ, không di dời nửa bước. Phó Thận Hành đau khổ, bất lực vô cùng tận.
A Giang đi Đông Nam Á đã trở về, thấy hai người hành hạ nhau như vậy, có lần không nhịn được khuyên Phó Thận Hành nên thả Hà Nghiên ra: “Em nghĩ cô Hà không phải không muốn sống vui vẻ cùng anh, chẳng qua là cô ấy cứ bị nhốt mãi ở đây. Chi bằng thả cô ấy ra trước, chờ thêm dăm ba năm nữa, tình cũ phai nhạt, dần quên hết mọi thứ. Đến lúc ấy, anh lại theo đuổi, có khi khiến cô ấy mềm lòng.”
Lý trí bảo Phó Thận Hành rằng A Giang nói có lý. Nhưng hắn không dám buông tay. Đừng nói hai ba năm, hai ba tháng cũng không dám. Hà Nghiên sẽ bỏ đi, đi rất xa, không bao giờ quay lại nữa. Không sai, hắn là một thằng khốn ích kỷ. Hắn thà nhìn cô héo rũ trong tay hắn, cũng không muốn thả cô vui cười hạnh phúc lao vào lòng gã đàn ông khác.
“Quên mọi chuyện đi, được không? Xin em, Hà Nghiên, quên chuyện trước kia đi, chúng ta hãy coi như vừa mới quen biết.”
Hắn đau khổ cầu xin cô không chỉ một lần. Cô luôn bình tĩnh đáp lời hắn: “Được.” Thậm chí còn cố gắng điều chỉnh bản thân, nhưng mỗi khi ở dưới thân hắn, cô lại cứng nhắc như trước. Tồi tệ hơn, có lần khi hắn chạm vào cô, cô đã mất kiểm soát nôn một trận, nôn đến mức đầu óc quay cuồng.
Đây là bản năng chán ghét của cơ thể, là biểu hiện chân thực nhất, là hận ý cô dành cho hắn không cách nào kiềm chế được.
Mọi hổ thẹn của hắn đều bị phản ứng của cô đánh tan, sau tuyệt vọng liền mất đi lý trí. Hắn túm chặt vai cô, nghiến răng hỏi: “Hà Nghiên, rốt cuộc em muốn tôi phải làm gì mới có thể buông bỏ quá khứ? Hả? Em nói đi, tôi phải làm sao mới có thể khiến em hài lòng? Tôi đã gϊếŧ Trương Thủ, tôi đã gϊếŧ cả nhà hắn, em còn muốn tôi thế nào nữa? Không sai, tôi đã chà đạp em, đã hủy hoại em. Vậy em hãy trả thù đi, hãy cho người đến cường bạo tôi đi. Tôi sẽ tùy ý để em sỉ nhục. Như vậy đã công bằng chưa?”
Hắn đứng dậy mở cửa, gào thét: “A Giang! Lại đây!”
A Giang ở bên ngoài nghe tiếng cãi cọ của hai người, sợ hãi đáp: “Phó tiên sinh.”
Phó Thận Hành hai mắt phóng hỏa, tức giận quát: “Cút lại đây.”
A Giang đành bước từng bước đi vào. Phó Thận Hành điên cuồng hét to: “Nào, lại đây chơi tôi cho cô ấy xem đi.”
A Giang sợ đến ngây người, đứng bất động một chỗ.
Phó Thận Hành lại nhìn Hà Nghiên, thấy cô ngồi đó cụp mắt thờ ơ, hắn lại hét lên: “A Giang, chú bất mãn phải không? Vậy ra ngoài tìm mấy kẻ lang thang, càng dơ bẩn càng tốt lại đây.”
A Giang nào dám đi, tay chân luống cuống, nhìn Hà Nghiên xin giúp đỡ: “Cô Hà...”
“Được! Được! Chú không nghe lời tôi.” Phó Thận Hành sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tôi tự đi.”
Hắn nhấc chân ra ngoài, A Giang hoảng hốt vội ôm lấy hắn từ phía sau, quay đầu năn nỉ Hà Nghiên: “Cô Hà, xin cô đừng chấp nhặt Phó tiên sinh nữa. Cô khuyên anh ấy đi.”
Lúc này, Hà Nghiên mới ngẩng đầu nhìn Phó Thận Hành, sắc mặt hết sức bình tĩnh: “Thẩm Tri Tiết, tôi thật sự cố gắng hết sức rồi.”
Đúng vậy, cô đã cố hết sức mình.
Ngay đêm gõ cửa thư phòng, lấy cớ mượn sách của hắn, cô đã quyết định chấm dứt tất cả. Cô không phải không muốn, mà là không làm được, ý nghĩ báo thù không còn khả năng chèo chống giúp cô tiếp tục đi tới đích. Làm thế nào để gϊếŧ Phó Thận Hành đây? Bán thân xác và Linh Hồn để được chết cùng một chỗ với hắn. Làm vậy chẳng phải xuống địa ngục còn dây dưa với hắn sao?
Ý chí vô cùng quả quyết của cô, không biết dần dần sụp đổ từ khi nào, để rồi cuối cùng biến mất.
Phó Thận Hành dần tỉnh táo sau cơn thịnh nộ, hắn đứng đờ nhìn cô. Một lúc lâu sau, đôi môi hắn nở một nụ cười tàn nhẫn: “Hà Nghiên, tôi sẽ không buông tha em, dù có chết, em cũng phải chết trong lòng tôi.”
Cô bình thản, trả lời hắn: “Được.”
Hắn không cố chạm vào cô nữa, thậm chí, bắt đầu làm như không thấy cô. Hai người sống trong cùng một ngôi nhà nhưng giống như hai kẻ hoàn toàn xa lạ, không thèm nhìn nhau. Hắn vẫn bận rộn mỗi ngày, đi sớm về khuya. Còn cô cũng an phận thủ thường, không làm bất kỳ chuyện gì để báo thù.
Tiếp tục tồn tại, có lẽ vì cô còn muốn sống tiếp.
Cho tới một ngày, Điền Điềm đột nhiên gọi điện tới, ngập ngừng hỏi: “Điều họ nói, có thật không?”
Hà Nghiên khẽ cười, hỏi lại: “Họ đã nói gì?”
Điền Điềm hiểu ý, nghe vậy liền không hỏi nhiều: “Có muốn đi dạo phố không?”
Lời mời khiến Hà Nghiên bất ngờ nhưng cô không muốn làm phiền cuộc sống của bạn mình, không muốn bất kỳ ai dính dáng tới nguy hiểm. Cô mỉm cười từ chối: “Không, dạo này hơi lười, không muốn đi đâu cả.”
Điền Điềm im lặng, mãi mới lên tiếng: “Chúng ta không còn khả năng trở lại như trước kia, đúng không?”
Hà Nghiên mỉm cười, đáp: “Điền Điềm, tôi đã cướp vị hôn phu của cậu.”
“Là bà đây không muốn loại đàn ông cặn bã đó chứ!” Hà Nghiên văng tục, dừng một lúc, hỏa khí chẳng những không biến mất, ngược lại, bùng lên mạnh hơn: “Được rồi, được rồi, là tôi não tàn nên mới gọi cho cậu cú điện thoại này. Trước mặt đàn ông, tình bạn coi như cái rắm. Hà Nghiên, nếu chúng ta đã kiên quyết cắt đứt, vậy thì những chuyện trước kia cũng phải xử lý cho sạch sẽ. Tôi từng cứu tế cậu mấy vạn, giờ cậu phải trả lại cho bà đây không thiếu một đồng. Còn nữa, mấy tấm ảnh chụp chung cùng cậu hồi đi học, cậu cũng phải trả lại cho tôi. Cắt mấy tấm ảnh chụp chung đó ra, mỗi đứa một nửa.”
Đây rõ ràng là lời giận dỗi của con trẻ, không giống màn tuyệt giao giữa hai người bạn thân cùng giới, hay màn chia tay giữa nam và nữ, ai nghe cũng không nén nổi cười. Nhưng Hà Nghiên không thấy buồn cười, chẳng những không cười, cô còn khẽ cau mày. Cô chưa từng sử dụng tiền của Điền Điềm, mặc dù trước khi trốn sang Mỹ, cô ấy đã đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, nhưng cô không dùng dù chỉ một xu.
Điền Điềm không thể ăn nói bừa bãi, càng không thể lừa cô mấy vạn đồng. Cô ấy nói như vậy, tất nhiên là có dụng ý khác. Hà Nghiên nghi hoặc, đồng ý tỉnh rụi: “Được, tôi sẽ trả cho cậu.”
Cô cúp máy, ngồi yên lặng giây lát rồi gọi điện cho Phó Thận Hành. Hắn gần như bắt máy ngay, im lặng trọn năm giây, mới thờ ơ hỏi cô: “Có chuyện gì?”
“Điềm Điềm muốn lấy lại ít đồ trước kia, tôi phải về tìm trả cho cô ấy.” Cô trả lời.
Hắn trầm mặc nghe điện, lúc này mới lên tiếng trả lời: “Tôi sẽ bảo A Giang về cùng.”
A Giang nhanh chóng quay trở lại căn hộ, đích thân lái xe đưa Hà Nghiên về nhà bố mẹ cô. Cô giở cuốn album cũ thời đại học, tìm những tấm có ảnh Điền Điềm. Có rất nhiều ảnh, nhưng nhiều hơn cả là ảnh chụp chung của cô và Lương Viễn Trạch. Hà Nghiên xem từ từ, khóe môi vô thức cong lên. Ngày ấy, bọn họ vẫn còn trẻ. Ngày ấy, Lương Viễn Trạch vẫn yêu cô, vẫn ở bên cạnh cô.
Bên ngoài, sắc trời dần tối, bóng người trên tấm ảnh bắt đầu mờ đi. Cô đưa tay chạm vào chiếc đèn đầu giường. Ngay khoảnh khắc ngọn đèn lóe sáng, ánh mắt vô tình quét qua vật trang trí đầu giường, cô thoáng giật mình, lập tức chết sững. Đó là con búp bê sứ bé bằng lòng bàn tay, mắt cười mày cười, chính là con búp bê trước khi bỏ trốn cô không quên nhét vào hành lý của mẹ, để bà mang tới cho Lương Viễn Trạch.
Bàn tay Hà Nghiên run lẩy bẩy, cầm con búp bê ngắm thật kỹ, khi nhìn thấy vết đen nho nhỏ dưới đuôi mày đứa bé, nước mắt liền trào ra. Đây là ‘bảo bối bé trai’ đại diện cho Lương Viễn Trạch mà cô đã mua cho anh. Cô vừa khóc vừa cười, sợ A Giang ngoài phòng khách nghe thấy, không dám phát ra tiếng, dùng hết sức bịt kín miệng, dồn tất cả vào tay.
Lương Viễn Trạch vẫn ở đó, chưa từng rời đi. Hóa ra, anh vẫn ở đây, ngay ở bên cạnh cô.
Bên ngoài, A Giang mãi không thấy Hà Nghiên có động tĩnh, lo lắng khẽ tiến lên gõ cửa, gọi: “Cô Hà?”