Tống Ý Thiên ngắm nhìn dung nhan của nữ tử tiều tuỵ trong gương khẽ thở dài. Tất cả cũng là tại hôm đó ngâm mình dưới nước hồ Thải Dịch lạnh băng, hại nàng nhiễm phong hàn sốt lên sốt xuống đến lả cả đi, mê man đến hơn một tuần lễ. Nếu không phải nằm trên giường quá lâu, xương cốt đã sớm cứng đờ rệu rã thì nàng cũng đã không cố gắng ngồi dậy như thế này. Hai quầng mắt trũng sâu, làn da xanh tái, cả người gầy rạc đi cùng với lớp hoá trang xấu xí lại càng khiến nàng càng thêm thê thảm.
"Nương nương, người uống bát canh bổ này đi. Người xem đã ra bộ dáng gì rồi này" Tâm Liên bê bát canh đặt trước mặt nàng, không kìm được lên tiếng. Tống Ý Thiên cười khẽ, nắm nhẹ lấy đôi tay của Tâm Liên đặt trên vai nàng: "Ngươi xem ngươi có giống một nha đầu vừa mới bước qua tuổi mười lăm không, mở miệng là lại cằn nhằn như nhũ nương của ta vậy. Chẳng phải ta đã không sao rồi ư?"
Đáy mắt nha đầu kia đã sớm ngậm nước:"Nương nương còn cười như vậy! Tất cả là tại nô tỳ, lúc ấy đã để người ở lại. Sớm biết như vậy, dù có phải tự lấy y phục của mình để giữ ấm cho người, Tâm Liên cũng sẽ không rời đi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà nhất định người không chịu nói ra thế chứ"
"Nha đầu ngốc, nương nương không muốn nhắc lại, đừng làm người thêm đau đầu nữa." Linh Lung cùng Tiểu Liên Tử bước vào, trên tay xách đầy những túi tặng phẩm to, vừa sắp xếp đồ đạc đâu vào đó vừa quay sang nàng: "Những thứ này đều là đồ gửi tặng nương nương bồi bổ do đích thân thái hậu ban cho, ngoài ra còn có đồ của Lệ phi nương nương và Mộ thường tại gửi tặng nữa, nương nương xem qua"
Tống Ý Thiên gật đầu, lại có chút hiếu kì hỏi: " Lệ phi tặng lễ cho ta ư?" "Hồi nương nương, là sáp dưỡng nhan và phấn bột ngọc dụ" Tiểu Liên Tử cau mày ấm ức nói: "Người có biết không, Bảo Hoan bên Lệ phi còn dặn nô tài chuyển lời tới nương nương rằng, những thứ này rất tốt để...để cải thiện nhan sắc nữa!"
Lắc đầu cười, Tống Ý Thiên xua tay. Con người Lệ phi cũng thật thú vị. Qua phán đoán của nàng, Chuẩn Hữu My Hinh cũng là một nữ nhân có căn cơ và bản lĩnh, hành sự rất trực tiếp nhưng cũng không kém phần cẩn thận khôn ngoan. Ví như việc phát tán tin đồn về dung mạo của nàng, từ việc cài người cho tới truyền tin đồn ở hậu cung, thậm chí nàng ta còn cả gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng ngay trước mắt hoàng thái hậu mà cũng không hề bị truy cứu. Vậy mới nói, có gia tộc làm chỗ dựa luôn luôn là cái phúc của những phi tần hậu cung.
Còn nàng, nguyên là công chúa của một vương triều, ấy thế mà thân cô thế cô bị gả đi xứ người.
Tống Ý Thiên khẽ lắc đầu, xua tan suy nghĩ vướng bận vừa rồi. Có người chống lưng thì sao chứ, huống hồ nàng càng không muốn nhọc lòng tranh sủng mà bị vướng vào những đấu đá âm mưu. Tâm Liên bên cạnh thuận tay lấy ra một hộp nhỏ, tựa như quả trứng làm từ ngọc lục bảo long lanh được chạm khắc vô cùng tinh tế nhưng không kém thanh nhã, tươi cười vui vẻ: "Đây là quà của Mộ thường tại sao? Chủ tử người xem, vật này chắc là rất quý giá"
Linh Lung đỡ lấy chiếc hộp đưa cho Tống Ý Thiên: "Mộ thường tại là đích thân qua đây đưa tận tay nô tỳ, còn căn dặn rằng thứ bên trong nếu đốt lên có thể giúp tiêu tan hàn khí trong người nương nương, mỗi lần dùng đốt lên một viên sẽ sớm bình phục". Tống Ý Thiên nhận lấy hộp ngọc, từ từ mở ra. Bên trong, những viên kim ánh đỏ lấp ánh hiện ra trên nền ngọc lục bảo xanh mướt, lộng lẫy mê người, làm Tống Ý Thiên một phen kinh ngạc.
Đây chẳng phải là báu vật ly hoả trong truyền thuyết sao?
Ly hoả vốn là một loại huyễn thạch vô cùng trân quý được luyện thành từ hoả khí bốc lên trong lòng Diễm Nhạc Sơn - ngọn núi lửa lớn thế gian. Hoả khí này là linh khí, đốt lên, hàn độc mạnh bao nhiêu cũng có thể chữa lành. Tương truyền rằng nắm giữ bí quyết luyện thành ly hoả là thần phái Mộ Dung, môn phải nổi danh kì bí bậc nhất mà khắp thiên hạ không ai không kính nể tôn sùng. Nhưng gần ba trăm năm trước, kể từ khi Phán thái tổ định quốc, thần thú hộ quốc Hoả quân Xích Thược lộ diện, cư ngụ tại Diễm Nhạc Sơn, không một ai có thể vào được ngọn núi ấy mà thu giữ hoả thần khí. Ly hoả từ đó cũng dần biến mất, trở thành báu vật chỉ có trong lời kể của những người am tường xa xưa.
Nếu không phải do sư phụ của nàng là thần y Hình Di Quả, cả đời chuyên tâm nghiên cứu tìm kiếm những bí thạch trân dược từ lâu đã thất truyền, Tống Ý Thiên nàng có lẽ cũng không có cơ hội được biết tới ly hoả. Tuy đã bị chế thành vụn nhỏ để dễ sử dụng, nhưng giá trị chỗ ly hoả này trong hộp chắc chắn không dưới hai mươi toà thành. Đám Tâm Liên, Linh Lung, Tiểu Liên Tử nghe xong cả kinh, không dám tin vào mắt mình. Linh Lung im lặng một hồi, cuối cùng đưa mắt thận trọng nhìn Tống Ý Thiên: "Chẳng hay nương nương có từng thân quen với Mộ thường tại hay không mà tiểu chủ lại tặng lễ vật quý giá đến chừng này? Lại kì lạ, Mộ thường tại sao lại có được báu vật giá trị liên thành như vậy cơ chứ"
Tống Ý Thiên chậm rãi gật đầu, nghi hoặc nhìn xuống báu vật đang giữ trong tay: "Ta và Mộ thường tại trước đây chưa từng gặp mặt chứ đừng nói là quen biết, huống chi theo lý mà nói, có được ly hoả trong tay, nàng ta nhất định phải dâng lên hoàng đế để tranh thủ nhận lấy thánh sủng, sao lại tặng cho ta? Lại càng khó hiểu hơn..." "Mộ tiểu chủ vốn là dân nữ trong một lần đi săn được hoàng thượng đón về cung, không lý nào một thường tại nhỏ bé lại có thể nắm giữ ly hoả" Linh Lung tiếp lời. Tiểu Liên Tử khẽ giọng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào nương nương?"
Nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, Tống Ý Thiên đứng lên. Nàng đưa tay vịn vào Tâm Liên, hứng thú mở miệng: "Chúng ta tìm Mộ thường tại đa tạ tâm ý nàng ấy"
Bước xuống kiệu, hai thái giám hầu môn lập tức hướng Tống Ý Thiên hành lễ: "Chúng nô tài tham kiến Đoản Hoa phi nương nương" "Miễn lễ. Ta đến cùng Mộ thường tại trò chuyện, tiểu chủ các ngươi có ở đây không?"
Hai tên thái giám lấm lét nhìn nhau, ấp úng nói: "Bẩm nương nương, tiểu chủ của nô tài có ở trong...chẳng là..." Tâm Liên bên cạnh mất kiên nhẫn nghiêm mặt: "Chẳng là cái gì? Còn không mau vào bẩm báo với tiểu chủ các ngươi, chần chừ cái gì chứ?". Tên thái giám hoảng sợ, lập tức chạy vào trong bẩm báo, tên còn lại run run dẫn đường, đầu cúi gập tới tận thắt lưng luôn miệng hỉ hả: "Nương nương cứ đi thong thả, đi thong thả"
Tống Ý Thiên được dẫn tới hoa viên của tiểu viện, không khỏi có chút cảm thán. Trước mắt nàng bạt ngàn là một màu trắng tinh khôi của hoa lê và hợp hoan xen kẽ, qua trận mưa đêm, sắc hoa bưng nở, không diễm lệ chói mắt mà trang nhã vô cùng. Bên cạnh bộ bàn đá đoan trang, tà váy nữ nhân lam nhạt tung bay trong sắc trắng tinh khôi thuần khiết. Hoa đã như vậy, người còn đẹp hơn.
Nàng còn nhớ nói tới nữ tử này, thái hậu đã nhắc bốn từ "Nhu thuận uyển chuyển", quả đúng là nhãn quang thâm thuý. Nàng tuy không phải là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng cũng xứng đáng là một mỹ nhân. Từng đường nét trên khuôn mặt nàng đều toát là vẻ thanh tao ưu nhã, lại thêm khí chất đặc biệt, tuy có chút lạnh nhưng vẫn rất ôn nhu, khiến nàng càng thêm không vương chút bụi, như dòng nước êm đềm điểm đôi cánh hoa lê.
Mộ thường tại thấy Tống Ý Thiên, môi dâng lên nụ cười, vội tiến lại quỳ xuống hành lễ: "Thần thϊếp Mộ thị Mộ Nhược Chỉ tham kiến Đoản Hoa phi nương nương, nương nương kim an" Tống Ý Thiên đỡ nàng đứng lên, mỉm cười nói: "Mộ thường tại đừng đa lễ. Nền đất vẫn còn ẩm ướt, vất vả cho ngươi. Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện". Mộ Nhược Chỉ chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng biết mình luống cuống, bèn cùng nàng ngồi xuống, che miệng cười: "Thần thϊếp thất lễ, thật xấu hổ. Thu Nguyệt, mau dâng bích ngọc trà lên cho Đoản Hoa phi"
Tống Ý Thiên cầm lấy tách trà ấm nóng, nhàn nhã nhấp một ngụm. Trà tuy ấm nóng, nhưng trôi tới cổ lại mát rượi, hương lá trà vấn vít trong khoang miệng, quyến luyến không rời. Nàng gật đầu: "Thứ trà ngon thế này, thật sự là hiếm có. Tới đây hưởng trà quý của thường tại, ta quả là có phúc" "Nương nương đừng nói vậy, người tới nơi tồi tàn này, tiếp đón tốt nhất là bổn phận của thần thϊếp". Tống Ý Thiên nhìn một vòng xung quanh, đưa tay đỡ những cánh hoa lê bay phiêu diêu trong gió, nói với Mộ Nhược Chỉ: "Nhã Nhạc hiên của thường tại thanh nhã như chốn thần tiên thế này, giữa hoàng cung hào nhoáng xa hoa này đúng là làm người ta thư thái bình tâm, sao có thể nói là tồi tàn được chứ. Hôm nay ta đây cũng là để cảm tạ thường tại, trong lúc bệnh tật vẫn còn được người quan tâm"
Mộ Nhược Chỉ nhẹ xua tay, hướng Tống Ý Thiên nói: "Chỉ là chút tâm ý nhỏ nhặt, nương nương đừng bận lòng" "Không bận lòng sao được, thứ thường tại tặng ta quá quý giá, ta không thể nhận được. Tâm Liên" Nàng nhận lấy chiếc hộp lục bảo Tâm Liên dâng, mở ra đưa tới trước mặt Mộ Nhược Chỉ "Mộ thường tại, người có biết chính xác món đồ người tặng ta là gì không?"
Nàng cúi xuống nhìn chiếc hộp, lấy tay cầm lên một viên ly hoả vụn rồi lại đặt xuống, ngước mắt nhìn Tống Ý Thiên đầy vẻ khó hiểu: "Đây đúng là lễ vật ta mang tới tặng nương nương, là tinh thạch đốt lên có thể trị sốt, đào thải hàn khí ra khỏi cơ thể. Chẳng lẽ có gì sai sót ư?". Tống Ý Thiên nhìn thẳng vào mắt Mộ Nhược Chỉ: "Nếu đã như vậy, đây là đồ của thường tại, ta cũng sẽ không giấu người. Chỉ là..." Thấy Tống Ý Thiên đưa mắt nhìn những người xung quanh, nàng hiểu ý, bèn cho bọn họ lui cả xuống. Chờ đợi xong xuôi, Mộ Nhược Chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Giờ nương nương đã có thể nói cho thần thϊếp chưa?"
Nàng đưa tay gạt nắp trà, chậm rãi cất lời: "Mộ thường tại biết cái gọi là báu vật trong truyền thuyết, ly hoả chứ?" Thấy nàng ta mơ hồ lắc đầu, nàng tiếp lời: "Nó không phải là vật trị thương bình thường như người vẫn tưởng. Đây là báu thạch, loại thạch nhuyễn được luyện từ linh khí trong Diễm Nhạc Sơn, vật phẩm vô giá ngay cả tới hoàng gia các nước còn không có được. Ta hiếu kì muốn hỏi tại sao thường tại lại có thứ này chứ?"
Mộ Nhược Chỉ nghe xong có hơi bất ngờ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thú thực với nương nương, thần thϊếp không hề biết rằng đây lại là món đồ trân quý đến như vậy. Thần thϊếp vốn chỉ là một dân nữ bình thường, đương nhiên không thể tìm mua được ly hoả. Đây là thứ mà phụ thân thần thϊếp trước khi mất để lại, cũng chỉ nói rằng đây là một thứ dược thạch quý, khi thần thϊếp được hoàng thượng đón về cung thì thuận tiện mang theo. Lúc đó nghe nói nương nương bị trúng hàn khí từ hồ Thái Dịch, đã chia ra một nửa đem qua, số còn lại vẫn còn cất bên mình"
Tống Ý Thiên nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nàng đã quan sát biểu tình của Mộ Nhược Chỉ, cũng nghe lời nàng ấy nói, có lẽ cũng không phải là đang nói dối. Chỉ là vẫn có chuyện nàng không hiểu, lại hỏi: "Ta mạn phép hỏi phụ thân thường tại tên là gì?" "Thần thϊếp không dám. Phụ thân thần thϊếp tên thật là Mộ Dung Nghiêu, nhưng nghe nói khi di cư tới đất thành Khiết Dương không biết vì lý do gì đã bỏ chữ "Dung" trong họ, thành ra thần thϊếp tên Mộ Nhược Chỉ"
Thì ra là như vậy. Mộ Dung Nghiêu, phụ thân của Mộ Nhược Chỉ rất có thể là truyền nhân của thần phái Mộ Dung. Nếu sự tình là như vậy, thì không có gì quá ngạc nhiên nếu bên người có ly hoả. Chỉ là không ngờ, thần dược trong truyền thuyết mà tứ quốc săn lùng,lại lưu lạc dân gian lâu như vậy rồi lọt vào Phán quốc.Vũ Triều đế đúng thật là có phúc khí.
Tống Ý Thiên mỉm cười, lại cầm chiếc hộp lục bảo đựng ly hoả lên, đưa tới trước mặt Mộ Nhược Chỉ: "Thường tại, đây là món quà quá quý giá, hơn nữa lại là thứ phụ thân của người để lại, ta thật sự không thể nhận được. Đoản Hoa ta rất cảm tạ ý tốt của thường tại, còn lo lắng cho một công chúa hoà thân xấu xí lại bệnh tật như ta".
Mộ Nhược Chỉ nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Xin nương nương đừng nói những lời như vậy. Sức khoẻ của người quan trọng, huống gì lễ đã tặng, đâu có chuyện lấy lại hay không". Tống Ý Thiên thầm cảm động, vội đỡ nàng đứng dậy: "Thôi được, ta xin nhận lễ của thường tại."