Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện

Chương 11: H (Hạ)

Tác giả: Mật Nhii

Hàn Tử Thiên cảm giác bên trong cô vô cùng ấm áp, ẩm ướt, bên tai truyền tiếng Đinh Hương cao vυ't kêu lên. Hắn hiện tại đã nhẫn nại đến cực điểm nếu không phải lo lắng cô lần đầu tiên hắn thực sự muốn trực tiếp vọt vào. Trên mặt Hàn Tử Thiên lúc này mồ hôi cuồn cuộn. Hắn vẫn cố nhẫn nhịn khuếch trương giúp cô đến khi ba ngón tay đều đã vào trong lúc này hắn mới ngừng lại, rút ngón tay ra dâʍ ɖị©ɧ cũng theo ngón tay tràn ra ngoài.

“Ưm…” Đinh Hương đưa từng trải qua cảm giác thế này, tê dại, khi anh rút ngón tay ra cô chỉ cảm thấy bên dưới hư không, trống rỗng.

“Bảo bối…anh tiến vào nhé.” Hàn Tử Thiên hắn thực sự nhịn không nổi nữa rồi. “Sẽ hơi đau chút, bảo bối em cố nhịn anh sẽ nhẹ nhàng.” Âm thanh của hắn khàn khan không quên trấn an cô. Nương theo chất lỏng ướŧ áŧ vọt vào tiểu huyệt hắn đã chờ đợi đã lâu.

“Ưm…trướng quá…thật đau… anh mau lấy ra.” Đinh Hương nức nở khóc.

Cảm giác nóng rực, chật hẹp, ướŧ áŧ bao lấy đầu quy của hắn như hoan nghênh, lại như cự tuyệt, khiến hắn muốn bất chấp tất cả… thế nhưng hắn vẫn nhẫn lại.

“Ngoan không đau… rất nhanh sẽ hết.” Nói rồi tận lực trêu đùa bộ ngực mềm mại khiến cô dời lực chú ý.

Hàn Tử Thiên thấy cô dần dần buông lỏng, dưới thân cũng không khắc chế nữa mà dùng sức đâm một phát, trực tiếp chọc thủng tầng mỏng kia. . TruyenHD

“A a…” đau quá, thực sự đau quá, một vật hơn như vậy trực tiếp vọt vào khiến cô đau đớn đến muốn ngất đi. Anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếʍ hết những giọt lệ vương trên mặt cô.

“Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì, bảo bối không có việc gì hết, ngoan bảo bối em thả lỏng một chút đừng cắn chặt anh như vậy.”

Thật chặt, thật mềm mại, tiểu huyệt non nớt đè ép anh sắp phát điên, tất cả máu nóng trên người anh tựa hồ tập trung về một chỗ duy nhất, anh có gắng ép xuống du͙© vọиɠ sắp bộc phát của bản thân nhẹ nhàng an ủi, vỗ về, đợi tiếng khóc nhỏ lại anh bắt đầu luân động.

“Ưm ưm…nhẹ…a…anh…nhẹ…chút.” Đinh Hương thấp thoáng rêи ɾỉ, hai chân tinh tế theo động tác của anh mà đong đưa.

“Bảo bối, em thật chặt.” Hàn Tử Thiên trên người cô dùng sức cày cấy, mô hôi từng giọt rơi xuống ngực cô, gân xanh trên trán nổi lên giật giật, hai mắt đỏ ngầu, giống như rơi vào bể tìиɧ ɖu͙© điên cuồng, đem côn th*t không ngừng đâm vào rút ra, tựa như muốn đem cơ chế cô xé rách.

Ban đầu, Đinh Hương vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu nhưng ngay sau đó đều bị kɧoáı ©ảʍ tê dại thay thế. Nghe lời nói dâʍ đãиɠ của anh, khiến cô vô cùng thẹn thùng, tiểu huyệt cũng vì vậy mà co rút.

Ngoài đàn ông bên trên người cô thì thở dài thoải mái, sau có luân động lại càng nhanh hơn.

“Tử..Thiên…anh…nhẹ…ư…a…không…đừng đυ.ng…chỗ…đó…”

“Bảo bối em thoải mái không…”. “Hửm?”

“Ân, a…. ha … thoải … mái… a…”

“Siết chặt anh như vậy thực sự là bảo bối dâʍ đãиɠ.” Nói xong còn cố ý đẩy cự vật vào sâu bên trong, khiến cô thở dốc rên nhẹ.

Cô nhắm mắt, tiếng hừ nhè nhẹ bật ra, cự vật nhét đầy cơ thể cô không chút cố kỵ hung hăng đâm vào tiểu huyệt non mềm. Tiếng thân thể va chạm phạch phạch vang vọng cả phòng.

Cơ thể Đinh Hương liên tục đong đưa, còn có hai trái đào trước ngực không ngừng nẩy lên, phá lệ mê người, anh dùng sức thúc mạnh vào bên trong rồi phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào trong tử ©υиɠ của cô, phút chốc cả hai đều đạt tới cao trào.

Du͙© vọиɠ dưới thân hơi mềm xuống lúc này Hàn Tử Thiên mới lưu luyến không rời rút côn th*t ra. Cả người Đinh Hương đều xụi lơ, tiểu huyệt đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trắng đυ.c xen lẫn tơ máu, ướt nhẹp, cự vật mới vừa mềm xuống lại cương cứng.

Đinh Hương hiện tại đã vô cùng mệt mỏi, khi lấy vật bên dưới của anh lại cứng rắn liền sợ hãi.

“Tử Thiên, em mệt mỏi.” Cô nhỏ giọng làm nũng.

“Ngoan, em nghỉ ngơi đi, anh động là được.” Đinh Hương nghe vậy trong lòng trợn mắt anh động thì em không mệt chắc.

Hàn Tử Thiên không để cho cô cơ hội phản ứng, anh cầm du͙© vọиɠ đã thẳng đứng của mình đâm thẳng vào, điên cuồng luân động.

Đêm đó Đinh Hương bị anh ép buộc cả đêm đến tận gần sáng mới buông tha, kêu rên đến sức lực cạn kiệt, tiểu huyệt bị bắn tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Thật ra Hàn Tử Thiên vẫn cảm thấy không đủ nhưng bảo bối trong lòng bị ép buộc đến thảm lại là lần đầu tiên anh chỉ có thể nhịn xuống. Không thể trách anh được do bảo bối quá mê người anh muốn dừng mà không được.

Hàn Tử Thiên ôm cô vào phòng tắm giúp cô tẩy rửa một lượt lại khiến du͙© vọиɠ của anh nổi lên, anh chỉ có thể cười khổ giúp cô lau sạch thân thể đặt trên giường cẩn thận đắp chăn, sau đó vọt vào phòng tắm nước lạnh.

Tắm xong Hàn Tử Thiên vô cùng tự giác tiến đến bên giường ôm thân thể nho nhỏ của Đinh Hương vào lòng hôn nhẹ lên trán cô chúc ngủ ngon rồi mới mĩ mãn đi ngủ.

………..

Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.