Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc anh ấy một cái, nói: “Đừng gấp, nếu bọn họ liên thủ với nguyên lão Tôn gia thì đó chính là phản bội Triệu gia, đây là chứng cứ!”
Mọi người nhìn Triệu Húc Hàn, La Hi nói: “Cậu chủ, chẳng lẽ loại chuyện này chúng ta còn cần chứng cứ hả?”
“Đương nhiên cần. Lúc yến hội cuối năm, nếu nguyên lão và Tôn gia câu thông, phản bội Triệu gia, thì tốt xấu gì người Triệu gia cũng sẽ không duy trì người ngoài, khi đó tới thu quyền lợi sẽ để cho mọi người tâm phục khẩu phục.” Triệu Húc Hàn nói.
Tiêu Ân gật đầu, nói: “Cậu chủ nói không sai. Nhưng cậu chủ, nếu việc kinh doanh cứ lỗ vốn như vậy thì phỏng chừng cho dù nguyên lão làm phản thì vị trí gia chủ của cậu chủ cũng nguy hiểm.”
“Cho nên tháng mười hai này, chúng ta phải bù lại tổn thất.” Triệu Húc nói Hàn lạnh như băng: “Nếu biết làm sai ở đâu thì chúng ta sẽ có hi vọng ngăn cản.”
“Tổn thất bao nhiêu?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, hỏi.
“Còn chưa thống kê ra, hẳn đã vượt qua một tỷ đôla trở lên.” Triệu Húc Hàn nhìn cô một cái.
Kỷ Hi Nguyệt trừng lớn đôi mắt, nói: “Nhiều dữ vậy!”
“Hẳn còn chưa ngừng. Lần này thật sự mắc mưu, thần không biết quỷ không hay bị âm thầm thọc một gậy.” Triệu Húc Hàn nói: “Chẳng qua còn thời gian, anh sẽ mau chóng tăng giá các cổ phiếu lớn lên. Nếu trước kì họp thường niên có thể bù đắp tổn thất tầm 1 điểm thì sẽ không có vấn đề.”
Triệu Húc Hàn nói xong rồi xoa ấn đường.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ tập đoàn Húc Nguyệt của cô, bây giờ nó càng lăn càng lớn. Cố Cửu dùng 1 tỷ đồng Euro của cô mở rộng hoạt động, tháng mười hai có thể đưa ra thị trường ba công ty, không chỉ là Húc Nguyệt mà còn có trò chơi và manga anime của Húc Nguyệt.
Một khi đưa ra thị trường, cô sẽ làm căng thẳng bốn phía bên trong, làm cổ phiếu tăng mạnh. Kể từ đó, tài chính sẽ vượt qua không chỉ 30 trăm triệu, đến lúc đó một khi phía Triệu Húc Hàn kém một ít, cô hoàn toàn có thể giúp anh ổn định.
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt khá an tâm.
“Anh Hàn, nếu hai nguyên lão của Tôn gia tới, vậy để cho bọn họ có đi mà không có về đi. Trong khoảng thời gian này, hai ta ở cùng nhau.” Kỷ Hi Nguyệt sợ thực lực sát thủ cấp nguyên lão quá mạnh, cho nên cô và Triệu Húc Hàn nhất định phải ở cùng nhau.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Được, khi nào lão Vương lão Thôi phái tới đến?”
“Hẳn là trong hai ngày này, ba đấu hai, gϊếŧ chết không thành vấn đề.” Trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lộ ra mụn cười thị huyết tàn nhẫn.
Triệu Húc Hàn gật đầu, cười nói: “Em có nắm chắc thì được.”
“Cái gì, giờ thực lực của anh không kém gì em mà.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn giúp anh tăng lên thực lực, cho nên thực lực của Triệu Húc Hàn và thực lực của cô không kém nhau nhiều.
Lúc trước Triệu Húc Hàn đã rất tốt, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt là cấp bậc yêu quái, cho nên anh bị Kỷ Hi Nguyệt bỏ xa, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng trợ giúp anh tăng lên, cho nên hai người xem như có sức mạnh ngang nhau, đây cũng tăng lên thực lực phía mình. Rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt không nghĩ mội mình đối mặt hai sát thủ cấp nguyên lão.
Thực lực ba người Tiêu Ân, Long Bân và La Hi cũng hơn xa những người tu luyện khí công khác, nhưng không có đạt tới trình độ như hai người. Tuy có Kỷ Hi Nguyệt giúp bọn họ tăng cường, nhưng rốt cuộc mỗi người có thiên phú bất đồng, năng lực tiếp thu cũng khác.
Nhưng ba người họ đã cảm thấy mỹ mãn. Rất nhiều sát thủ tới vì lệnh gϊếŧ màu đen trước đó cũng đều do ba người ra tay gϊếŧ chết, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đều không cần ra tay.
“Ban ngày nhất định sẽ không ra tay. Nếu tổ chức bí mật Hoa Hạ đã biết thì bọn họ càng không dám làm xằng làm bậy. Cho nên chỉ có thể là buổi tối, chúng ta có thể tới bắt ba ba trong rọ.” Triệu Húc Hàn nhìn căn hộ, nói.