Triệu Húc Hàn căn bản chẳng nhìn cô ta tí nào, mà là đứng lên, sắc mặt rất lãnh khốc trầm thấp.
Vô Cốt ôm lấy chân anh không thả, Triệu Húc Hàn vung chân đá một cái, cả người cô ta đã bị đá văng ra, dù sao cũng cho thêm khí công.
Vô Cốt thấy Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi, trong lòng hận cực kì.
“Triệu Húc Hàn! Không nghĩ tới anh vô tình đến vậy, anh và Kỷ Hi Nguyệt sẽ không có kết quả tốt, các người nhất định sẽ không chết tử tế được!” Vô Cốt nói xong trực tiếp lấy ra một con dao đâm tới Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ dự đoán được cô ta sẽ không cam tâm, trực tiếp dùng một chân đá qua, đá trúng tay Vô Cốt. Vô Cốt kêu lên thảm thiết, dao cũng rơi khỏi tay.
Long Bân trực tiếp đến đá một chân vào bụng cô ta, Vô Cốt đau đến mức kêu lên một tiếng, co thành con tôm.
Tiêu Ân cũng đến đây, Vô Cốt tức khắc phẫn nộ nhìn Tiêu Ân, nói: “Tiêu Ân, chẳng lẽ anh cũng người vô tình như thế! Muốn đưa em đi Châu Phi, phế em đi!”
Tiêu Ân lạnh nhạt nói: “Ngay khi cô phản bội cậu chủ, phản bội đại tiểu thư, cô đã không phải em gái út của chúng tôi nữa! Trân trọng đi!”
“Tôi nhổ vào! Các người khi nào em tôi như em gái út, các người đều không giúp tôi, chỉ giúp con đàn bà thối này! A!” Vô Cốt mở miệng mắng, Long Bân không khách sáo đá một chân, đá trúng cằm cô ta.
Máu tươi của Vô Cốt chảy ròng, miệng đau đến mức nói không ra lời.
Long Bân trực tiếp ra tay răng rắc hai cái, hai tay Vô Cốt đã trực tiếp bị Long Bân bẻ gãy. Ngay sau đó Vô Cốt bộc phát ra tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa, trực tiếp chết ngất.
“Đại tiểu thư, tôi đưa người đi.” Long Bân hội báo với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhìn Tiêu Ân, thấy con ngươi anh ta vẫn hơi không nỡ, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn quay đầu không nhìn Vô Cốt. Anh ấy và lão Hôi, thím Lý đều từng khuyên Vô Cốt, đáng tiếc cô ta thật sự không nghe lọt tí nào.
Ai cũng cứu không được cô ta. Chỉ hy vọng cô ta ở Châu Phi có thể tự chống đỡ, bên kia có Triệu gia bãi, anh ấy có thể chuẩn bị một vài, nhưng chỉ sợ Vô Cốt nửa đời sau cũng chỉ có thể làm nô ɭệ cho đàn ông ở Châu Phi.
Ở Triệu gia, người phản bội có thể sống sót đã là sự nhân từ lớn nhất.
Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt thấy như vậy là sống không bằng chết, nhưng muốn gϊếŧ Vô Cốt thì Tiêu Ân lại không xuống tay được.
Thật ra kết cục của Vô Cốt đã được Kỷ Hi Nguyệt sớm liệu đến, người phụ nữ như vậy nhất định sẽ không có kết cục tốt. Cô cũng không đồng tình, cô ta tự tìm đường chết, không phải cô chưa từng cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta không quý trọng, cũng trách không được cô.
Giờ cô không có nhiều thời gian để đa sầu đa cảm, xuân thương thu buồn.
Nửa tháng sau, tất cả đi vào quỹ đạo, những thương tổn lệnh gϊếŧ màu đen mang đến cũng đã biến mất. Tập đoàn Húc Nguyệt bắt đầu chiếu tác phẩm điện ảnh đầu tiên, mang đến hiệu quả và lợi ích làm Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đều rất vừa lòng.
Thời tiết tháng chín sớm muộn gì cũng hơi lạnh lẽo, người luyện khí công căn bản không cảm thấy gì.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu đi làm. Tu luyện khí công để cô có thể có thể trở nên bình tĩnh và vững vàng trước mọi thứ, bất cứ việc gì tựa hồ cũng không thể làm cô gấp rút.
Đi trở lại đài truyền hình, Lộc Hùng bảo cô tiến vào rồi nói: “Có người tuôn ra tin tức Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cô không nghĩ tới nhanh như vậy, còn đột nhiên như thế.
“Ai tuôn?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Một phóng viên Hương Thành, cô cũng thấy trang web của bọn họ. Đã có vô số cuộc gọi đến tìm tôi kiểm chứng.” Lộc Hùng nhíu mày, nói: “Cô chuẩn bị xử lý thế nào?”