Long Bân lập tức ồn ào: “Ha ha ha, đúng đúng đúng, chúng tôi phục đại tiểu thư!” Lập tức không khí cũng vui vẻ lên, La Hi cũng vui mừng cười há miệng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn tức khắc thầm buông một cục đá.
Xúi giục hai ám vệ là quan trọng nhất đối với bọn họ.
“Khen tôi hay như vậy, quay về lại để anh lại tăng lên một chút.” Kỷ Hi Nguyệt vứt một ánh mắt cho Long Bân.
Long Bân tức khắc vui vẻ, nói: “Thật hả, đại tiểu thư, cô đừng gạt tôi đó!”
“Bây giờ anh là người của tôi, tôi tự nhiên muốn khiến anh càng ngày càng mạnh, như vậy đại BOSS tôi sẽ không cần tự ra tay, uy phong bao nhiêu.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha.
“Ai da!” Mới vừa cười một nửa, trên đầu đã ăn một cái bạo hạt dẻ.
Triệu Húc Hàn đen mặt, nói: “Cái gì gọi là người của em? Anh đây là gì?”
“Ặc, không phải, không phải ý kia. Em, em là người của anh! Này không sai đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười, ngay sau đó hung hăng nói với Long Bân: “Nhìn thấy không, cậu chủ của anh là người đàn ông keo kiệt, cho nên không thể nói bậy đó.”
Mọi người nháy mắt đều cười nghiêng ngã. Đại tiểu thư đối xử Triệu Húc Hàn thật sự có điểm hơi sợ, chẳng qua như vậy thật sự rất có tình, làm cho bọn họ đều cảm thấy hâm mộ.
Sau bữa sáng, La Hi đi theo Kỷ Hi Nguyệt đi làm, Long Bân khinh bỉ anh ấy, bởi vì vốn dĩ nên là nghỉ ngơi không có việc làm, tên này đã tính toán trong lòng.
La Hi mở ra xe thể thao Lamborghini, sau khi Kỷ Hi Nguyệt trang điểm thành hình dạng Vương Nguyệt, xe đã chạy ra tiểu khu Phong nhã. Thật ra đi qua đài truyền hình là việc chỉ ngắn ngủi hai ba phút, Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn có thể đi.
“La Hi, cảm ơn anh.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
La Hi rất ngại ngùng, nói: “Sao đại tiểu thư nói vậy? Tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”
“Vậy chúng ta không cần cảm ơn qua lại nữa, sau này là người một nhà, có bất cứ việc gì cũng không cần đặt trong lòng, có thể lấy nói ra để thảo luận biết không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
La Hi gật đầu, nói: “Tôi đã biết. Thật lâu trước đây tôi đã nghĩ tới việc sống như người bình thường, tôi biết lần này là một cơ hội.”
“La Hi, anh sai rồi, anh không có khả năng sống như người bình thường được, bởi vì bản thân chúng ta đã là dị loại. Chẳng qua chúng ta cũng không cần sống vất vả, vẫn có thể có vài thứ như cuộc sống của người bình thường, tỷ như kết hôn sinh con, có cha mẹ có gia đình. Tôi cảm thấy những thứ này đều là có thể thực hiện. Giờ xã hội này không có nô ɭệ, nhưng có thể có lòng biết ơn, làm việc cảm kích chứ không phải làm cái xác không hồn.”
Tâm trạng La Hi rất phức tạp, trước kia nào dám tưởng nhũng việc này, ngay sau đó anh ấy nói: “Đại tiểu thư thật sự thực rất biết tâm tình của chúng tôi.”
“Ai, trải qua nhiều, cũng nhìn thấu rất nhiều thứ. Làm người vẫn nên có vài nguyên tắc, có chút cốt khí, có vài niềm tin mới được, nếu không cả đời sẽ trôi qua hỗn hỗn.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thán kiếp trước, nếu không phải trọng sinh, thì sao cô sẽ nhìn thấu được nhiều như vậy.
La Hi quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cô, nói: “Đại tiểu thư, cô còn trải qua nhiều? Cô mới bao nhiêu tuổi?”
“Đây không phải ít tuổi sẽ không có kinh nghiệm. Mười một tuổi tôi đã không có mẹ, lại phản nghịch, lại si mê Triệu Vân Sâm ba năm, làm toàn việc ngu ngốc. Nếu không phải anh Hàn thì cho tới hôm nay tôi còn chỉ là một người mê muội, một người tự cam lòng rơi vào tình yêu với tiểu bạch. Tôi không biết như vậy sẽ lòng tổn thương tấm lòng của cha, làm tổn thương anh Hàn. Cũng may tôi đã tỉnh ngộ lại, cũng nhìn thấu, phảng phất như trọng sinh. Cho nên lúc này tôi phải làm người cho tốt, sống cuộc đời chính mình nghĩ tới. Cho dù có nguy hiểm thì tôi cũng cứ bước tiếp thôi, bởi vì tôi có tín ngưỡng, có rất nhiều người yêu tôi.”