Kỷ Hi Nguyệt thấy được sự áy náy trên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy: “Cũng đâu phải là lỗi của anh. Tôi chỉ không ngờ tình cảm Hạ Tâm Lan dành cho anh sâu đậm như vậy. Vì yêu anh mà đánh mất cả chính mình. Haizzz.”
Cố Cửu cười khổ: “Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì hai người đã chơi với nhau từ nhỏ cũng nên. Trong tiềm thức của cô ta luôn coi mình là cô dâu của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Chuyện tình cảm rất khó nói. Anh thực sự phải xử lý cho êm đẹp, không cẩn thận lại khiến người khác hiểu lầm.”
“Tôi hiểu, nhưng cứ đυ.ng tới cô ta là hết cách. Hy vọng lần này sau khi nhìn thấy cô thì cô ta có có thể hiểu rõ tất cả.” Cố Cửu thở dài, “Cô nghĩ ngơi trước đi. Lát nữa muốn tập thể dục thì sang sân bên cạnh có phòng tập thể dục.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tôi cứ nghĩ không ở khách sạn thì tối nay chắc phải đứng tấn trong phòng của mình. Đợi lát nữa tiêu cơm rồi tôi sẽ qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói.
Sau khi Cố Cửu ra ngoài thì đi thẳng tới phòng của bố mẹ. Cố Toàn Nghĩa thấy rõ được sự mệt mỏi của con tra nhưng không lên tiếng.
“Tiểu Cửu, Tiểu Nguyệt nghĩ ngơi chưa? Hôm nay đúng là có chút xấu hổ.” Mẹ Cố nói rồi đánh mắt nhìn chồng mình.
Cố Cửu ngồi xuống, đáp: “Cô ấy nghĩ ngơi một lát sẽ sang sân bên cạnh tập thể dục. Bố, mẹ, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy. Lần này con quyết tâm nói rõ với Hạ Tâm Lan, nếu không cô ta cứ đợi đến lúc tuổi càng ngày càng lớn thì lại khó xử lý.”
Sắc mặt của Cố Toàn Nghĩa có chút khó xử. Mẹ Cố nói: “Ông xã, ông thấy Tiểu Nguyệt thế nào?”
“Cái gì mà thế nào. Cho dù con bé có tốt đi nữa, chúng ta cũng phải cho Hạ gia một lời giải thích. Tâm Lan dù sao cũng đã đợi thằng bé hai mươi tám năm.” Cố Toàn Nghĩa tức giận nói.
“Cũng đâu phải con kêu cô ta đợi. Năm năm trước con đã nói với cô ta rất rõ ràng. Là cô ta muốn đợi, liên quan gì đến con!”
Cố Cửu phát cáu, “Chuyện này lẽ nào là lỗi của con? Ai bảo mấy người lúc nhỏ nói cái gì mà đính hôn từ bé. Có bao giờ nghĩ qua cảm giác của con chưa?”
Cố Cửu cũng tức giận, vấn đề này quả thực đã trở thành trái bom của sự bất hòa trong gia đình. Cứ mỗi lần nhắc tới là cha con lại cãi nhau.
“Khốn kiếp!” Cố Toàn Nghĩa quả nhiên đã nổi giận, “Mày là con trai của bố, bố bảo mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó!”
“Ông xã, ông đừng tức giận. Ây da! Hai cha con nói chuyện đàng hoàng được không?” Mẹ Cố vội vàng khuyên ngăn: “Tiểu Cửu, con biết tính bố con mà, từ từ rồi nói chuyện.”
“Mẹ, bây giờ chứ không phải ngày xưa mà còn chuyện bố mẹ đặt đâu con ngồi đó. Con chỉ muốn tìm hạnh phúc của bản thân.” Cố Cửu vẫn khó chịu.
“Mày, mày! Thằng khốn! Mày đến để chọc tức ông đây đúng không!” Bố Cố rút chiếc giày quân đội ra toang đánh Cố Cửu.
“Ây da! Ông xã!” Mẹ Cố lao tới chắn trước mặt, “Hai người có thể ngưng cãi nhau được không! Để tôi nói mấy câu! Cãi nhau nữa là bà đây bỏ nhà đi đấy!”
Mẹ Cố cũng phát bực, hai tay chống hông gầm lên.
Hai cha con lập tức im bặt. Cố Toàn Nghĩa phủi mông sầm mặt ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, cẩn thận sức khỏe.” Cố Cửu vội vàng chạy lại dìu bà ngồi xuống.
Mẹ Cố khẽ liếc nhìn con trai, sau đó nói với chồng mình: “Ông xã, Tiểu Cửu nói cũng không sai. Bảo thằng bé sống cùng với Tâm Lan chắc chắn sẽ không có hạnh phúc. Ông hà tất phải khăng khăng như vậy!”
“Không khăng khăng thì làm sao giải thích với Hạ gia? Rồi cái mặt già này của tôi biết để vào đâu?” Cố Toàn Nghĩa nhìn vợ mình bực bội nói.
“Thể diện của ông quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con trai mình sao?!” Mẹ Cố cũng nổi đóa, “Chúng ta đã cho hai đứa năm năm để tìm hiểu nhau, nhưng ông cũng thấy đấy, Tiểu Cửu căn bản là không thích con bé, loại chuyện này sao có thể cưỡng cầu.”
“Con trai là do tôi sinh ra, nếu phải cưới một người vợ mà suốt ngày chỉ biết đấm đá thì tôi cũng rất đau lòng. Cô bé Tâm Lan đó chúng ta có thể nhận làm con gái, nhưng con dâu thì bỏ đi. Nếu ông thấy khó mở miệng thì để tôi nói!”
Mẹ Cố nói xong thì quay đầu nhìn Cố Cửu, trong ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều của cha mẹ dành cho con cái.