Vừa mới chạy ra Kỷ Hi Nguyệt đã thấy Trần Manh Manh bị một người phụ nữ tát vào má.
Trần Manh Manh lùi lại, đứng bị hụt chân nên lập tức ngã ngửa xuống đất.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, cô lao lên đẩy người phụ nữ đó ra rồi dìu Trần Manh Manh lên.
Ngụy Tiêu Tiêu không ngờ có người sẽ đẩy mình, kết quả là bị trẹo giày cao gót, cô ta cũng la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Cô ta tức giận lớn tiếng nói: “Cô là ai? Tại sao dám đẩy tôi?”
“Ngụy Tiêu Tiêu, tại sao cô lại đẩy Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại mới thấy là Ngụy Tiêu Tiêu, trong lòng cô có một dự cảm không lành.
Nhưng nhìn thấy năm dấu tay đỏ lè trên mặt Trần Manh Manh là cô lại vừa tức vừa đau lòng.
Trần Manh Manh sờ vào khuôn mặt nóng rát và đau nhức của mình, nước mắt rơi lã chã.
“Con tiện nhân này chỉ vì chút chuyện cỏn con mà dám kêu phóng viên trả thù tôi, làm tổn hại đến danh tiếng của tôi, ngay cả nữ chính của bộ phim này cũng bị đổi!” Ngụy Tiêu Tiêu vì tức giận mà khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.
Trần Manh Manh nước mắt rơi đầy mặt, vừa định phản bác Kỷ Hi Nguyệt đã oán trách: “Bản thân tự làm ra chuyện đồi phong bại tục còn sợ người khác nói? Con người của cô sớm muộn gì cũng bị vạch mặt. Ngọc nữ ngây thơ cái nỗi gì? Đừng làm bẩn mắt chúng tôi.”
“Cô, con quỷ xấu xí này, cô là ai!” Ngụy Tiêu Tiêu đau chân, nhưng si gan tức tối, lập tức trừng Kỷ Hi Nguyệt.
Hai người lời qua tiếng lại, có người nghe thấy vội chạy qua xem có chuyện gì xảy ra.
“Ngụy Tiêu Tiêu, cô với đạo diễn Hà bắt chẹt Trần Manh Manh, vỡ một cái đạo cụ mà bắt cô ấy đền một vạn tệ. Mà thực tế chính cô là người đẩy Manh Manh nên mới xảy ra chuyện đó. Bây giờ bị người khác vạch mặt, đúng là ác giả ác báo!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.
“Cô, cô? Trần Manh Manh, người phụ nữ xấu xí này là ai! Cô dám mang người ngoài vào đài truyền hình?” Ngụy Tiêu Tiêu thấy người đến càng lúc càng đông liền chỉ ngón tay vào Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt là bạn thân của tôi, qua đây kiếm tôi đi ăn cơm.” Trần Manh Manh rất nhát gan, đứng lên núp sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
“Ngụy Tiêu Tiêu, sao cô không tự mình đi cứu vớt hình ảnh mà đến đây đối phó với một nhân viên đoàn phim nhỏ bé? Cô nói xem loại người như cô làm sao mà thành công đây?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cười, “Manh Manh, chúng ta đi.”
“Con quỷ xấu xí này, cô nói cái gì! Tôi tìm Trần Manh Manh thì liên quan gì tới cô!” Ngụy Tiêu Tiêu vội vã nói, “Mấy người xem đi, con quỷ xấu xí này không phải là người của đài truyền hình chúng ta, đến đây xem lén chúng ta quay phim, chắc chắn là muốn spoil.”
Lúc này đã có ba người phụ nữ và một người đàn ông chạy đến, hơn nữa đoàn quay phim bên trong cũng đã mở cửa ra. Vị đạo diễn mới đổi rất phiền chán nói: “Mấy người náo cái gì vậy? Không biết bên trong đang quay phim sao? Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn đến đây làm gì? Bên phía nhà đầu tư cũng đã hủy bỏ tư cách của cô rồi, sau này tránh xa showbiz một chút.”
“Đạo diễn Vương, xin anh đừng khai trừ tôi, tôi, tôi cũng chỉ muốn làm nữ chính thôi, là tôi bị ma quỷ ám ảnh. Anh cho tôi một cơ hội nữa đi, cho dù không diễn được vai chính thì vai thứ hai, vai thứ ba cũng được.” Ngụy Tiêu Tiêu vội vã kéo lê chân của mình tới túm lấy chân của đạo diễn Vương.
“Vai nữ thứ hai, thứ ba? Đây là phim thần tượng giới trẻ, cô lẳиɠ ɭơ dễ dãi, đồi phong bại tục như vậy làm sao có thể vào trong đoàn phim. Tôi nghĩ sau này nếu có quay về Phan Kim Liên sẽ gọi cho cô đấy!” Đạo diễn Vương hoàn toàn không chừa lại mặt mũi.
Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt định len lén bỏ đi. Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng không muốn dính phiền phức, nhưng trong lòng rất khó chịu vì Trần Manh Manh bị đánh. Chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu ít nhiều gì cũng có chút liên quan đến cô.
Chỉ là không ngờ người phụ nữ này không biết ăn ăn hối cải mà còn đến tìm Manh Manh.