Mà Chương Tiểu Lộ lại là vợ của Lí Thần Thần, một trong mười người đàn ông thành đạt, cũng thường xuyên làm từ thiện, là điển hình cho mẫu người phụ nữ của gia đình và là quý bà hiền thục của xã hội thượng lưu.
Chu Dương Thiên tiễn Chương Tiểu Lộ lên xe, trước khi lên xe Chương Tiểu Lộ còn ôm hôn Chu Dương Thiên thắm thiết, nhìn qua có vẻ như tình cảm rất tốt, hai người rất thích nhau.
Chỉ là một người đã có chồng còn một người đã có vợ, hơn nữa còn là những người tuyệt vời và là tấm gương tốt trong mắt mọi người. Hai người này lừa cả thế giới như vậy lẽ nào lương tâm không cắn rứt sao?
“Chụp đủ chưa?” Anh Béo vô cùng căng thẳng, tin tức này còn kinh động hơn rất nhiều so với tin tức ngọc nữ ngây thơ Ngụy Tiêu Tiêu của Cố Du Du, bởi vì sức ảnh hưởng rất công phá, tác động đến toàn bộ giới thượng lưu của Cảng Thành.
Liễu Đông tập trung chụp ảnh, mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi mà Chu Dương Thiên vẫn đứng ở đó mỉm cười vẫy tay, sau đó ông ta xoay người đi vào thang máy.
“Chiết tiệt!” Liễu Đông kích động đến mức muốn nhảy ra ngoài.
“Tin tức lớn thế này mà đưa lên báo, có khi nào chúng ta sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu không?” Anh Béo cân nhắc hậu quả, hình như có chút đáng sợ.
“Chúng ta dám làm lẽ nào còn không dám đưa tin! Anh Béo, làm phóng viên phải có tinh thần trọng nghĩa. Về công ty nhanh lên!” Liễu Đông rất xúc động.
Anh Béo lập tức gật đầu, lái xe rời đi.
Kỷ Hi Nguyệt ở văn phòng đợi hai người trở về. Nhìn những bức ảnh trong di động cô rất thõa mãn, kỹ thuật chúp lén của Liễu Đông quả thực không tệ. Ở kiếp trước tin tức này phải thời gian sau mới bùng nổ, sau đó có người đào được video ngày hôm nay dưới bãi đậu xe tầng hầm.
Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt đã từng xem qua video đó, cho nên mới biết rõ là chín giờ ngày hôm nay.
“Chị Nguyệt, chị xem đưa tin như vậy đã đủ giật gân chưa?” Liễu Đông viết báo rất tốt.
Kỷ Hi Nguyệt cầm qua xem.
“Bỏng mắt: Chu Dương Thiên, một trong mười doanh nhân giàu có hẹn hò với Chương Tiểu Lộ, người vợ đức hạnh của doanh nhân Lí Thần Thần, ôm hôn triền miên, đúng là tam quan đổ vỡ!”
Bên dưới là phần đưa tin chi tiết cộng thêm vài bức ảnh với độ phân giải cao. Quả nhiên rất bỏng mắt.
Phần ký tên để tên của thực tập sinh Vương Nguyệt, Liễu Đông.
“Chỉ viết tên của cậu thôi, cậu đi chụp ảnh, là công lao của cậu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Liễu Động.
Liễu Động vội lắc đầu nói: “Chị Nguyệt, sao lại là công lao của tôi, tôi không thể tự nhận là công lao của mình được. Đi theo chị là tôi vui rồi.” Liễu Đông quả thực rất vui.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại: “Tiền thưởng tháng này tôi đã cầm rồi, tin tức lớn có nhiều đi nữa cũng không có tiền thưởng, nhưng cậu thì khác.”
Liễu Đông sững sốt, lập tức vui mừng nói: “Cám ơn chị Nguyệt.”
Sau đó nhanh chóng sửa chữ ký thành Liễu Đông rồi gửi thẳng cho sếp Lộc Hùng.
Đang bù đầu thì thấy Trần Thanh quỳ trên đất, trên gương mặt béo tràn đầy phẫn nộ, thực sự là rất phiền não.
“Trần Thanh, cậu bảo tôi nên nói cái gì mới phải đây?” Lộc Hùng quả thực không biết làm sao với tên não ngắn Trần Thanh này.
Tuy nhiên cấp trên đã có chỉ thị không sa thải hay đưa đến đồn cảnh sát, còn sắp xếp thêm người cho anh ta, để anh ta đối đầu với Vương Nguyệt, lấy danh nghĩa là cạnh tranh để cùng nhau tiến bộ, nhưng Lộc Hùng cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Đặc biệt là càng lúc anh ta càng phát hiện, chỉ cần là việc có liên quan đến Vương Nguyệt thì cấp trên vô cùng quan tâm, khiến anh ta rất khó hiểu và nghi ngờ.
Đang còn suy nghĩ phiền não thì máy tính vang lên âm báo, mở ra xem thì thấy Liễu Đông gửi thông tin về tin tức qua.