Cửu Thiên

Chương 8: Cửu Nguyên Chính Điển

Dịch: Cửu Dao

Biên: VoMenh

---

Hắn thầm phân tích: "Chủ yếu là tiểu nha đầu này dễ dụ hơn!"

Nhìn Phương Quý cười híp mắt, tiểu nha đầu này hơi do dự rồi cũng gật đầu thừa nhận: "Muội có!"

Phương Quý đắc ý, được voi đòi tiên: "Muội dạy cho huynh được không?"

Cô bé lắc đầu, nói: "Phụ thân dặn không được truyền tiên quyết ra ngoài!"

"Muội..."

Phương Quý tức giận, giương tay lên: "Muội không truyền là huynh đánh đó!"

Tiểu Lý nháy mặt một cái, không biết tin hay không nhưng gương mặt nàng không hề e sợ.

Phương Quý nóng nảy, đập tay xuống.

Một cái sờ nhẹ rơi trên đầu nàng...Hắn cười ha ha bảo: "Muội ngoan như vậy, làm sao ca nỡ đánh!"

Hắn xoay chuyển tròng mắt, lập ra âm mưu khác.

Phương Quý đánh giá người thị nữ áo xanh đã bị thương không nhẹ, chắc chắn ở yên trong ngôi nhà này chữa thương cùng lã bà bà áo đen vài ngày. Hai người đó mất nữa buổi để chữa thương mỗi ngày, bất quá bọn họ vô cùng yên tâm về Phương Quý và tiểu nha đầu. Một tên nhóc thôn quê nhưng vô cùng hoạt bát, thông minh như hắn có thể dẫn tiểu Lý rong chơi trong khu vườn nhỏ mỗi ngày lại có thể giúp ích cho tiểu thư có thể linh động hơn.

Ban đầu, hai người vẫn chưa yên tâm, thường xuyên để mắt trông coi. Thế nhưng qua vài ngày, thấy hai đứa nhỏ hòa hợp nhau như vậy, lão bà bà và nàng thị nữ cũng an tâm, cảm thấy để tiểu thư có thể thoải mái vài ngày cũng là một ý tốt.

Bên cạnh đó, bọn xấu kia cũng chưa đánh tới đây nên các nàng yên tâm hẳn.

Chờ đến khi cứu viện của gia tộc đến nơi là cả nhóm có thể quay về nhà.

Bất quá hai người này cũng chưa hề nghĩ đến, có một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn chảy tại nơi đây.

Phương Quý đã sớm ghi nhớ kỹ quy luật chữa thương của lão bà áo đen và cô nương áo xanh, mỗi ngày từ giờ Dậu đến giờ Tý đều ở yên trong phòng kín. Hắn biết khoảng thời gian này, hai người đó sẽ vô cùng tập trung, không màng đến bất cứ thứ gì xung quanh cả. Do đó, hắn gan dần.

"Muội muội, tiên pháp nhà muội tên gì thế?"

"Cửu Nguyên Chính Điển!"

"Có lợi hại không?"

"Phụ thân nói rất là lợi hại!"

"Đâu muội nói ca nghe thử, để ca đánh giá xem lợi hại cỡ nào..."

"Muội không nói!"

"Ca thấy chắc muội chưa học hết rồi..."

"Tùy ca..."

Đoạn hội thoại này cứ được lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác, nhưng hắn cũng chẳng moi thêm được tin tức gì. Tiểu nha đầu này tuy chậm chạp, hơi ngốc, nhưng hễ nhắc đến chuyện Tiên pháp gia truyền là tỉnh táo vô cùng, không thèm tiết lộ dù là một chữ.

Hắn dùng cứng không được, lại dùng cách mềm mại, dọa qua, cũng khích tướng qua, nhưng đều vô ích.

Điều này càng làm ngọn lửa háo thắng của Phương Quý lớn dần lên. Hắn nghĩ thứ mà càng khó lấy thì sẽ càng đáng tiền, người như hắn làm sao bỏ cuộc dễ dàng được!

Sau giờ Ngọ, Phương Quý chạy ra ngoài bận bịu việc gì đó rồi quay về, liền thấy bóng dáng ai lấp ló giữa phòng khách bèn thò đầu nhìn thử. Hắn thấy tiểu nha đầu đang ngồi xếp bằng trên giường hít thở, xung quanh người nàng có từng tia sáng mờ mịt vờn quanh, tựa như thần pháp hiển hóa làm người xem phải lóa mắt!

"Trời ơi, đây là tiên pháp sao..."

Phương Quý vừa nhìn vừa kích động, nếu hắn học được chiêu này, mỗi ngày diễn một lần, hắn đoán toàn dân thôn Ngưu Đầu ai ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ hắn!

Chỉ là, tiểu nha đầu này cũng khó dụ quá...Là do nàng ép ca ca tung ra tuyệt chiêu!

Phương Quý bèn nhìn xuống chiếc vỏ tre trên tay mình, đắc ý tự cười sảng khoái.

"Bằng vào bản lãnh của Phương đại gia ta, chẳng lẽ còn không ăn được tiểu nha đầu như muội?"

"Phương Quý ca ca..."

Tiểu Lý phát hiện có người bên ngoài, liền đình chỉ vận công, nhìn ra ngoài cửa sổ cười một cách rạng rỡ.

"Tiểu Lý, tới đây nhanh lên..."

Phương Quý tỏ vẻ thần bí, vẫy tay gọi tiểu Lý từ bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Lý nhảy xuống khỏi giường, chạy đến trước mặt Phương Quý, hỏi: "Hôm nay lại chơi trò ném đá sao?"

Phương Quý khụt khịt mũi, khinh thường: "Mấy trò chơi của bọn con nít đó thì chơi làm gì, ca không thèm chơi!"

Tiểu Lý nói: "Chẳng phải mấy ngày nay ca dạy muội chơi trò đó sao?"

Phương Quý nói: "...Vì muội là con nít!"

Hắn vừa nói vừa kéo tay Tiểu Lý rón rén chạy về phòng chứa củi. Tại đó, một cái giỏ tre nhỏ được giấu nửa kín nửa lộ bên trong đống cỏ dại khô. Phương Quý ôm lấy giỏ tre, đưa cho Tiểu Lý với một vẻ mặt trịnh trọng như trao tặng bảo vật. Sau đó, hắn cười hì hì, vén lớp cỏ dại đang phủ trên miệng giỏ trúc ra. Tiểu Lý tò mò nhìn vào, sau đó nét mặt nàng chuyển từ ngạc nhiên sang hí hửng.

Bên trong khóm cỏ dại ấy là những chú thỏ rừng với chòm lông trắng như tuyết, bọn nhỏ này còn khá non, tựa như vừa thay lông tơ vậy, khá là đáng yêu. Dường như chúng nó bị lạnh hay sao ấy mà run rút lại với nhau sưởi ấm. Phương Quý vểnh mặt lên nói:

"Ca mất cả buổi trưa mới bắt được đó, muội thấy chơi có vui không?"

Tiểu Lý cẩn thận dùng ngón tay chọt chọt vào con thỏ, cười tươi tắn trả lời: "Vui!"

Phương Quý nắm lấy lỗ tai của một con thỏ nhỏ rồi nhét vào lòng tiểu nha đầu, nói: "Vậy muội cứ nô đùa cùng mấy bé này đi!"

Nói xong, Phương Quý ngồi một bên ngắm nhìn Tiểu Lý đùa nghịch cùng bọn thỏ. Nàng ta ôm bọn thỏ chọt chọt một hồi, rồi sau đó bắt tay xây cho chúng một căn nhà nhỏ, rồi đút cỏ cho bọn chúng ăn, rồi đặt tên cho bọn chúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của nàng luôn cười tươi rạng rỡ, rõ ràng đây là triệu chứng yêu thích không nỡ rời tay.

Phương Quý cười híp cả mắt nhìn nàng, cũng tự cảm thấy vui vẻ.

Một lát sau, hắn chờ đến thời điểm thích hợp, khi lão bà bà áo đen và nàng thị nữ áo xanh đã yên ắng chữa thương, bèn cười hì hì hỏi tiểu nha đầu: "Muội chơi vui không?"

Tiểu Lý gật đầu một cái thật mạnh: "Vui lắm!"

Phương Quý cười nói: "Không những vui, mà còn ngon nữa đó muội! Muội muốn ăn thịt thỏ kho hay là xào?"

"..."

Tiểu Lý bối rối, ngơ ngác nhìn Phương Quý.

Hắn lại cười gian xảo: "Hay là ca đem đi nướng nhé, xong rồi rắc một ít tiêu lên, ngon lành luôn đó!"

Vẻ hoảng sợ dần dà hiện lên trên gương mặt Tiểu Lý: "Tại...tại sao huynh đòi ăn thịt thỏ con?"

Phương Quý đáp: "Vì ăn rất là ngon."

Tiểu Lý bắn đầu thút thít: "Thỏ con dễ thương mà...!"

Phương Quý lại nói: "Vì thế huynh mới nói là ăn ngon..."

Hắn vừa nói vừa giả bộ vươn tay bắt thỏ trong khi Tiểu Lý nhanh nhạy chộp lấy thỏ con giấu ở phía sau lưng theo phản xạ. Phương Quý cũng không có nhào tới giành giật mà gãi đầu nói: "Muội giấu làm gì? Là do Thanh nhi tỷ tỳ và lã bà bà bảo huynh phải săn sóc cho muội. Mấy ngày trước huynh còn nướng châu chấu cho muội ăn cơ mà, lúc đó muội còn khen ngon nữa! Vì thế nên huynh mới đi tìm thêm thỏ để nướng cho muội ăn, để muội tẩm bổ!"

Tiểu Lý cũng không thạo việc giành giật, chỉ có thể nói liên tục: "Không...không ăn thỏ con nhé huynh, được không hả huynh?"

Phương Quý trơ mặt nói: "Lão thái thái trong thôn đã ngang ngược, giờ tiểu nhà đầu muội cũng ngang ngược. Có phải con thỏ này là của huynh hay không?"

Tiểu Lý đắn đo một chút rồi gật đầu.

Phương Quý tiếp tục lấn áp: "Nếu là thỏ của huynh, vậy tại sao huynh không được nướng?"

Tiểu Lý cúi đầu, nhưng hai tay vẫn ôm chặt thỏ con.