Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

Chương 51: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong chính lớp học

Edit by Táoo ~

------------------------

Phó Dụ nghe tiếng cô khóc, khuôn mặt cũng đen hơn, nhưng động tác ngón tay bên dưới lại tăng tốc.

Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, cho tới khi ba ngón tay có thể thuận lợi ra vào, Phó Dụ lập tức thay bằng côn ŧᏂịŧ của mình.

Cậu không muốn nói chuyện, cảm thấy bây giờ nói gì cũng không ổn, còn không bằng trực tiếp hành động.

Khiến cho Hạ Quý nghe lời, cơ thể và trái tim đều thần phục mới thôi!

Phó Dụ nắm lấy eo Hạ Quý, dùng sức đâm vào rút ra khiến cho tiếng khóc nức nở của Hạ Quý dần dần biến mất.

Sau nhiều lần ra vào, Phó Dụ cảm thấy côn ŧᏂịŧ đã đỡ hơn một chút, vì thế vừa động thân dưới, vừa vươn tay cởi bỏ áo trên của cô.

Đồng phục là áo sơ mi trắng, cởi bỏ nút thắt quần áo, lộ ra áo ngực màu trắng tinh khôi của cô.

Phó Dụ cảm thấy áo ngực vô cùng chướng mắt, trực tiếp cởi bỏ ném sang một bên, sau đó hai tay nắm lấy ngực nhỏ.

Chính là cảm xúc này, chạm tới thật thoải mái.

Phó Dụ đè nặng Hạ Quý từ phía sau, phía dưới ra sức động, hai tay xoa bóp ngực cô.

Hạ Quý nào còn sức để khóc, ứng phó với Phó Dụ đã đủ mệt mỏi.

"Hạ Hạ, trong lòng em ai quan trọng nhất?"

Vào lúc Hạ Quý bị Phó Dụ đâm tới mức ý thức tán loạn, Phó Dụ bắt đầu hỏi cô.

"Bố mẹ... a..."

Thế mà không phải cậu? Thiếu thao!

"Anh là ai?"

"Phó Dụ..."

"Sai! Là ông xã!"

"A... nhẹ chút..." Phó Dụ lại hung hăng đâm mạnh vào trong.

"Nói, muốn học chung đại học với anh."

"Muốn... chung đại học..."

"Ngoại trừ Phó Dụ, không cho người đàn ông khác chạm vào em một chút!"

"Ngoại trừ... Phó Dụ... không cho... người khác, chạm vào..."

"Nói yêu anh!"

"Nói... yêu anh." Hạ Quý nói theo lời cậu.

"...Anh yêu em."

"Em yêu anh...ưʍ... chậm một chút... nhanh quá."

Phó Dụ sao có thể làm theo ý cô? Cậu mơ mộng lâu như vậy, rốt cuộc bây giờ đã có thể thực hiện nguyện vọng này - ở trong phòng học thao Hạ Quý mặc đồng phục!

Đây là lần thứ hai hai người làʍ t̠ìиɦ. Vốn dĩ đàn ông mới khai trai tinh lực tràn đầy, đã cách hơn một tuần không làm gì, bây giờ còn dựa theo ý tưởng trong lòng mà làm, Phó Dụ sao có thể dừng lại?

Cậu ở phía sau ôm lấy mông Hạ Quý, mạnh mẽ ra vào, cơ hồ như muốn đâm Hạ Quý tới mức rơi khỏi bàn.

Cả người Hạ Quý ghé vào trên bàn, theo sức lực của Phó Dụ, chiếc bàn cứ thể dịch chuyển ra phía trước, mãi cho tới khi chạm tới một chiếc bàn khác mới ngừng lại.

Trong phòng học tối tăm, tiếng quạt điện cũ nát kẽo kẹt căn bản không thể làm giảm bớt khô nóng trên người Phó Dụ.

Cả người cậu đầy mồ hồi, làm được một nửa cởi hết quần áo trên người, cũng lột sạch Hạ Quý, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau hưởng thụ cá nước thân mật.

Không, là Phó Dụ mạnh mẽ phát tiết.

Hạ Quý sớm đã bị cậu áp bực tới không còn sức lực, giống như vũng nước nằm trên bàn, tùy ý để Phó Dụ muốn làm gì thì làm.

Phó Dụ rất nhanh đã bắn một lần, trước hết kiểm tra cho Hạ Quý rồi mới rút côn ŧᏂịŧ ra.

Sau đó cậu xoay ngược Hạ Quý lại, để cô nằm thẳng trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Uống chút nước." Phó Dụ nói xong, miệng ngậm một ngụm nước đút cho Hạ Quý, ép cô nuốt xuống.

Uống nước xong, Hạ Quý dần dần hồi phục tinh thần, vốn định nghỉ một chút rồi mặc quần áo đi về, kết quả lại bị Phó Dụ đặt hai chân lên vai, côn ŧᏂịŧ theo chất lỏng trơn trượt lần nữa đi vào trong.

"Dừng lại đi, em mệt quá!" Hạ Quý xin tha.

"Anh vẫn còn đói, thân là bạn gái em không nên giúp anh ăn no sao?"