Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 902: Tâm tình Vũ Hạo (3)

Nhưng mà, làm hắn ngoài ý muốn chính là, ý kiến của Hoắc Vũ Hạo vừa vặn cùng hắn tương phản, chính là muốn tìm thời điểm trời đêm thoáng đãng tầm nhìn cao đi tiến hành điều tra. Nguyên nhân rất đơn giản, bằng vào hồn kỹ Mô Phỏng, hắn có thể ẩn tàng trên không cực tốt, tuyệt không phải dùng mắt thường có thể thấy được. Lúc thời tiết tốt, địch nhân ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy trên không tình huống, ngược lại lại càng dễ chủ quan.

Toàn bộ hành động trọn vẹn được lên kế hoạch thẳng đến thời gian ăn cơm trưa, mới xem như thương nghị hoàn tất.

Đi ra soái trướng, Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, giống như một khối lam bảo thạch to lớn. Ánh mặt trời chói mắt khiến đại địa tràn ngập khí tức quang minh.

Sắc trời hôm nay cũng rất không tệ nha.

Một vòng mỉm cười thản nhiên hiện ra trên khóe miệng Hoắc Vũ Hạo, hắn quay người hướng trướng bồng của bản thân đi đến, trở về hơi hơi điều chỉnh một chút mạch suy nghĩ, sau đó lại đi ăn cơm trưa.

Đường Vũ Đồng vốn đi ra sau Hoắc Vũ Hạo, vừa hay nhìn thấy lúc Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh nắng rơi trên khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn, vẻ mỉm cười của hắn nhìn trong mắt Đường Vũ Đồng lại cảm thấy có chút quái dị. Vì cái gì hắn mỉm cười lại bao hàm một phần quyết tuyệt? Hắn không có nghĩ quẩn đi.

Trở lại trướng bồng của bản thân, Hoắc Vũ Hạo rửa mặt, để cho mình càng thêm thanh tỉnh một chút. Đường Vũ Đồng cũng không nhìn lầm, trạng thái tinh thần hiện tại của hắn rất kỳ dị.

Từ sau buổi tối hôm qua phát hiện hồn lực của Đường Vũ Đồng không cách nào cùng mình dung hợp, hắn liền có chút cảm giác bi thương như chết tâm. Đấu La Đại Lục to lớn như thế, nếu như Đông Nhi đã quên đi mình, muốn như thế nào mới có thể tìm được nàng chứ? Đường Vũ Đồng lại không phải Đông Nhi. Đông Nhi ở đâu? Hay là nói, Đông Nhi đã. . .

Chính bởi vì tư tưởng có chút hỗn loạn mà phức tạp này, làm hắn có chút cảm giác không muốn sống. Một năm gần đây, hắn tiếp nhận sự tình thực là quá nhiều, nhiều lắm.

Bắt đầu từ lúc tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm, vì Vương Đông Nhi tìm kiếm Tương Tư Đoạn Tràng Hồng, hắn liền không có thời gian ở cùng Đông Nhi. Lại thêm về sau Thu Nhi hiến tế, Đông Nhi ngủ say, khiến cả người hắn từ đầu đến cuối đều trong một loại trạng thái gần như tuyệt vọng.

Nếu như không phải là bởi vì tự thân ý niệm tinh thần đủ bền bỉ, hắn sớm liền sụp đổ.

Hắn một mực dùng bận rộn tê liệt lấy bản thân, từ thú triều đến về sau thành lập tổ chức Truyền Linh Tháp, lại tiến đến tiền tuyến, gặp được Đái Lạc Lê. Hắn vẫn luôn không để cho mình suy nghĩ sự tình của Đông Nhi cùng Thu Nhi. Mới có thể dễ chịu một chút.

Thế nhưng, Đường Vũ Đồng xuất hiện, đem hết thảy đều đánh vỡ, bỗng nhiên dâng lên hi vọng mãnh liệt, nhóm lên hỏa diễm trong lòng Hoắc Vũ Hạo. Nhưng đêm qua, ngọn lửa hi vọng này lại bị dập tắt tàn nhẫn, lại lần nữa tiếp nhận đả kich cực lớn như thế, xung kích đối với Hoắc Vũ Hạo có thể nghĩ. Hắn mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật chính là biểu hiện nội tâm cực độ hậm hực.

Khi một người trong lòng không có hi vọng, đó chính là đáng sợ nhất. Hoắc Vũ Hạo sở dĩ khăng khăng muốn lựa chọn đi thăm dò hồn đạo khí Tử Thần, có một phần rất lớn cũng bởi vì trạng thái tinh thần hiện tại của hắn.

Hôm nay lúc họp bàn trong soái trướng, hắn có một điểm từ đầu đến cuối không có đề cập. Hồn đạo khí Tử Thần là hồn đạo khí cường đại nhất đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời, nó còn do hồn đạo sư cường đại nhất đế quốc Nhật Nguyệt, Tử thần Đấu La điều khiển a! Thực lực Tử thần Đấu La đạt tới trình độ như thế nào, đến nay không người biết được, thậm chí cực ít người nhìn qua diện mục thật của hắn. Dưới loại tình huống, mạo muội tiến đến trinh sát, Hoắc Vũ Hạo phải chịu nguy hiểm có thể nghĩ. Nhưng mà, hắn đã có chút không quan tâm, hắn thậm chí cảm thấy, nếu như mình chết đi trong lúc trinh sát, cũng coi như một loại giải thoát đi.

Đái Lạc Lê biết thân phận của hắn, nếu như hắn chết rồi, Đái Lạc Lê nhất định sẽ đem sự tính hắn là con của Bạch Hổ Công Tước nói ra, lúc đó, Đái Hạo sẽ đau lòng không? Nếu như tâm hắn đau nhức, cũng coi là một phần trả thù đối với hắn đi. Tự tay đem nhi tử đưa ra chiến trường không đường về, ngẫm lại cũng rất hả giận.

Về phần Đông Nhi, coi như Đông Nhi còn sống, nàng cũng đã quên mình, có lẽ, mình chết rồi, đối nàng cũng rất tốt. Sau khi nàng tỉnh lại, người nhà của nàng đã không nói cho nàng sự tình có quan hệ tới chính mình, chính là đối với mình không hài lòng. Có lẽ, mình chết rồi, nàng cũng có thể có được một cái khởi đầu hoàn toàn mới.

Khi tư duy của con người tiến vào ngõ cụt, rất nhiều ý nghĩ liền sẽ trở nên không giống bình thường. Hoắc Vũ Hạo hiện chính là như thế, đối với đêm nay trinh sát, trong lòng hắn tự nhiên làm tốt dự tính xấu nhất.

Cơm trưa ăn rất yên bình, không có bất kỳ người nào nhìn ra Hoắc Vũ Hạo có cái gì khác biệt so với bình thường, hắn thậm chí còn cùng đồng bạn chuyện trò vui vẻ.

Ăn cơm trưa, Từ Tam Thạch hướng Hoắc Vũ Hạo nói: "Vũ Hạo, đệ đêm nay liền muốn đi?"

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, nói: "Càng sớm càng tốt. Đi sớm một chút, cũng sớm chút chấm dứt."

Từ Tam Thạch nhíu mày, nói: "Cái gì mà chấm dứt. Thật khó nghe. Vũ Hạo, đệ nhất định phải cẩn thận, đêm nay chúng ta sẽ phân biệt trên không cùng mặt đất tiếp ứng đệ, vô luận trinh sát cái gì, nhất định không thể ham chiến, quét hình một lần lập tức trở về."

"Được." Hoắc Vũ Hạo rất ung dung gật đầu đáp ứng.

Đường Vũ Đồng một mực ngồi cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, không biết vì cái gì, vô luận Hoắc Vũ Hạo nói cái gì, nàng cũng có loại cảm giác nội tâm thắt lại. Loại cảm giác này lúc trước chưa từng có, nhất là nhìn thấy ánh mắt lúc mỉm cười của Hoắc Vũ Hạo, loại cảm giác này liền trở nên hết sức rõ ràng.

Hắn không có chuyện gì chứ? Vì cái gì trong lòng ta sẽ để ý an nguy của hắn chứ? Cũng bởi vì mọi người xem như trên cùng một con thuyền sao?

Đường Vũ Đồng cũng rất không hiểu mình vì cái gì sẽ ở vào loại trạng thái này, nhưng mà, nàng lại có dự cảm, đêm nay hành động chỉ sợ sẽ không thuận lợi, có lẽ, hắn thật sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Ban đêm ta đến phụ trách tiếp ứng trên không đi." Đường Vũ Đồng đột nhiên mở miệng nói ra.

"Ừm?" Từ Tam Thạch đang cùng Hoắc Vũ Hạo thảo luận hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Vũ Đồng, nhìn thấy kiều nhan có chút nhíu mày của nàng.

Lần này, trong đám người Đường Môn đến đây, người am hiểu phi hành nhất chính là Đường Vũ Đồng, nàng chẳng những vũ hồn am hiểu phi hành, hơn nữa còn là cấp bậc Hồn Thánh. Tiếp theo là Diệp Cốt Y, vũ hồn Thần Thánh của Diệp Cốt Y có thể phóng thích cánh chim Thiên Sứ, cũng có thể tự do phi hành trên không. Nhưng mà, vũ hồn Thần Thánh của nàng quang huy quá cường liệt, trên không ban đêm có chút quá rõ ràng, cũng chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí phi hành phụ trợ.

Từ Tam Thạch nhẹ gật đầu, nói: "Chủ ý không sai. Đêm nay chúng ta liền toàn bộ hành động."

Hoắc Vũ Hạo nghĩ nghĩ, nói: "Tốt a, vậy ta chế định một chút kế hoạch. Mọi người tuyệt đối không thể liều lĩnh."

Trong kế hoạch cuối cùng, Đường Vũ Đồng, Diệp Cốt Y phụ trách tiếp ứng trên không, mà Từ Tam Thạch cùng những người khác thì phụ trách tiếp ứng trên mặt đất. Dù sao, có Huyền Vũ Trí Hoán của Từ Tam Thạch, tiếp ứng liền dễ dàng nhiều. Sau khi có Hoàng Kim Đại Mạo tăng phúc, khoảng cách có thể thi triển Huyền Vũ Trí Hoán so với dĩ vãng càng lớn hơn nhiều.

Kế hoạch chế định hoàn tất, Hoắc Vũ Hạo lập tức trở về trướng bồng của bản thân, minh tưởng khôi phục trạng thái tốt nhất, những người khác cũng như thế.

Trong lúc minh tưởng, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng. Khi Hoắc Vũ Hạo từ trạng thái tu luyện tỉnh táo lại, sắc trời bên ngoài đã tối xuống.

Thể nội chảy xuôi hồn lực Huyền Thiên Công, dao động hồn lực đặc biệt cường thịnh giống như trường giang đại hà. Khí huyết trong cơ thể cũng giống như thế.

Dưới sự khống chế của hắn, hồn lực không ngừng phát sinh thay đổi, bỗng nhiên cùng tinh thần lực hoàn toàn dung hợp, chuyển hóa thành Cực Hạn Băng thuần túy, khiến nhiệt độ xung quanh thân thể lập tức hạ xuống tình trạng cực kỳ khủng bố. Hai loại vũ hồn của hắn cũng đang không ngừng hoán đổi.

Trải qua minh tưởng, trạng thái tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã tốt lên rất nhiều.

Một vòng tử ý nhàn nhạt hiện trong đáy mắt, trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lại toát ra một vẻ buồn vô cớ.

Dường như, ta cả đời còn chưa bao giờ vì chính mình mà sống. Tu luyện, vì báo thù, tăng lên, vì trợ giúp Thiên Mộng ca bọn họ sống sót. Nhưng chính ta thì sao? Ta hiện tại dường như cái gì cũng đã không có. Mụ mụ qua đời, Đông Nhi bặt vô âm tín, Thu Nhi hiến tế.

Một vệt đắng chát hiện lên nơi khóe miệng.

Hai mắt nhắm lại, để phần đắng chát lắng đọng, đột nhiên đứng lên, Hoắc Vũ Hạo nhanh chân đi ra doanh trướng, trong chớp mắt hắn vừa đi ra trướng bồng, sắc mặt liền đã bình tĩnh trở lại, biến thành tỉnh táo dị thường. Cả người phảng phất cũng tiến vào một loại trạng thái khác.

Trong soái trướng, Bạch Hổ Công Tước sớm đã mặc giáp trụ chỉnh tề, trong thập đại quân đoàn hồn sư, trừ hai cái đi viện trợ đế quốc Thiên Hồn, quân đoàn trưởng của tám chi quân đoàn hồn sư còn lại cũng đều đang ở trong soái trướng.

Một loạt quân lệnh không ngừng hạ đạt, cho dù là đánh nghi binh, cũng phải giống một chút mới được. Chí ít Bạch Hổ Công Tước ra lệnh cũng không phải đánh nghi binh, mà giống như tổng tiến công. Chia binh hai đường, không có binh lính bình thường tham dự, hoàn toàn do quân đoàn hồn sư tổ hợp.

Theo mệnh lệnh của Bạch Hổ Công Tước, vì để tránh khỏi hồn đạo khí Tử Thần uy hϊếp, quân đoàn hồn sư chia binh hai đường, phân biệt công kích hai cánh Minh Đấu sơn mạch.

Thời điểm đám người Hoắc Vũ Hạo đi tới soái trướng, Bạch Hổ Công Tước đã hoàn tất hạ đạt mệnh lệnh.

Đi vào soái trướng, ánh mắt Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo cùng Hoắc Vũ Hạo tương đối. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo rất trầm tĩnh, nhìn qua không bất kỳ tâm tình dao động.

Hắn thật vẫn chưa tới hai mươi tuổi? Đối mặt trách nhiệm như thế mà còn có thể bảo trì thái độ tỉnh táo như vậy, đúng là khó có được a!

Bạch Hổ Công Tước trong lòng âm thầm tán thưởng, đồng thời hướng Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu thăm hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cũng hướng hắn nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã chuẩn bị kỹ càng.

"Hết thảy theo kế hoạch hành động, xuất phát." Bạch Hổ Công Tước hét lớn một tiếng, bắt đầu hành động.

Chư vị đoàn trưởng quân đoàn hồn sư cấp tốc đi điều binh khiển tướng.

Bạch Hổ Công Tước đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nâng lên tay phải, đè lại bả vai của hắn, nói: "Như thế nào, Vũ Hạo, chuẩn bị xong chưa?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, "Hết thảy sẵn sàng, tùy thời có thể hành động."

Đái Hạo hít sâu một cái, nói: "Chúng ta lập tức liền triển khai hành động, một khắc đồng hồ sau xuất phát."

"Chúng ta?" Hoắc Vũ Hạo hơi nghi hoặc nhìn về phía Đái Hạo một chút.