Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 725: Nhật Thăng Thành (1)

Có tạo nên địa đồ của Nhật Thăng Thành, thì mới biết được đế quốc Nhật Nguyệt bố trí các loại bẫy rập như thế nào, hết thảy đều phải chú ý cẩn thận làm việc mới được.

Bằng vào cảm giác của mình, lại thêm quan sát tình huống mọi người xung quanh di chuyển, lúc này, Hoắc Vũ Hạo đại khái cảm thấy mình đã tiến vào khu vực tương đối hạch tâm của Nhật Thăng Thành. Đi tới nơi này, tinh thần lực của hắn rốt cục không còn bảo lưu, mở ra Tinh Thần Tham Trắc, đồng thời tập trung tinh thần lực dò xét theo một hướng.

Những nơi tinh thần lực đi qua, mọi thứ dò xét tới đều được thể hiện dưới dạng hình ảnh lập phương trong đại não của hắn. Bởi vì có đông đảo công trình kiến trúc trong thành thị cách trở, khoảng cách dò xét khẳng định không bằng ở vùng bình nguyên, nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói đã đủ rồi.

Đường kính của Nhật Thăng Thành cũng bất quá là mười mấy cây số thôi, với tinh thần lực hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, nếu như hắn mở ra Vận Mệnh Nhãn, đứng từ trung ương có thể dò xét toàn bộ thành thị một cách dễ dàng. Chỉ bất quá hắn không thể làm như vậy mà thôi, dù sao Vận Mệnh Nhãn cũng quá bắt mắt.

Đại não bắt đầu vận chuyển cấp tốc, Tinh Thần Hải chấn động kịch liệt, rất nhanh liền thành công dò xét một vòng. Hoắc Vũ Hạo trong quá trình dò xét cũng có chỗ giữ lại, mặc dù là dò xét đơn hướng, nhưng lại đem phạm vi tìm kiếm khống chế trong bán kính hai cây số. Cho dù như vậy, nhưng một vòng dò xét cũng đem trọn khu vực hạch tâm của Nhật Thăng Thành đều dò xét một lần.

Dạng năng lực cường đại này cho dù Phong Hào Đấu La cũng làm không được, cũng không có bất luận hồn đạo khí tham trắc nào có thể dò xét toàn phương vị rõ ràng giống hắn.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo dò xét xong một vòng, đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi, nhưng nháy mắt sau lập tức khôi phục như bình thường, rất tự nhiên đi về phương hướng đồng bạn lưu lại ký hiệu.

Mọi người Đường Môn lựa chọn điểm dừng chân tại một cái khách sạn tầm trung, trước khi lên đường, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn thân phận ngụy trang ở đế quốc Nhật Nguyệt. Đương nhiên, địa phương bọn hắn đang ở cũng không phải là địa chỉ mà Nam Thu Thu cấp cho tên tiểu đội trưởng.

Từ Tam Thạch đang an vị trong đại đường khách sạn uống rượu mạch giá rẻ chờ lấy Hoắc Vũ Hạo, vừa thấy hắn đi vào khách sạn, lập tức hướng hắn vẫy tay.

Hoắc Vũ Hạo đi đến bên cạnh Từ Tam Thạch ngồi xuống, cũng rất tùy ý rót lấy một chén rượu mạch.

- Tại sao lâu như thế? Không có sao chứ?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:

- Không có việc gì, tất cả mọi người ổn định lại rồi hả?

Từ Tam Thạch nhẹ gật đầu:

- Bên này không có vấn đề. Phát hiện cái gì chưa?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Cũng phát hiện ra một ít thứ gì đó. Mặc dù không tìm được địa phương giam giữ con tin, nhưng đệ phát hiện, ở trung tâm tòa thành thị này có bố trí lượng lớn hồn đạo khí cao giai. Trong đó, có một phần rất lớn đều là Định Trang Hồn Đạo Khí.

Trong quá trình dò xét vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo phát hiện không ít "đồ tốt". Ngay tại dải đất trung tâm của Nhật Thăng Thành, hắn phát hiện ít nhất trong hơn ba mươi nhà dân có bố trí hồn đạo khí cao giai. Những kiện hồn đạo khí này ít nhất đều là cấp sáu trở lên, thậm chí còn có cấp bảy, cấp tám tồn tại. Trong đó có mấy món hồn đạo khí tuy chưa từng thấy qua, nhưng cũng cho hắn một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cho dù nói là nói là cấp chín cũng có khả năng.

Dưới loại tình huống này, Hoắc Vũ Hạo có thể nào không sợ hãi?

Hiện tại Nhật Thăng Thành có thể nói hoàn toàn bị bao phủ trong một tấm lưới dò xét cực lớn. Không thể nghi ngờ, lượng lớn hồn đạo khí tham trắc bao trùm lấy cả tòa thành thị trên trời cao một khi phát hiện cái gì không đúng, lập tức liền có thể đem tín hiệu dò xét truyền lại cho mặt đất, khi đó hồn đạo khí cao giai giấu ở nội thành lập tức có thể tìm đến mục tiêu. Chỉ cần không đếm kể đến thương vong của thường dân, người bị phát hiện muốn toàn thân trở ra cơ hồ là không thể nào. Đừng quên, ngoại thành còn có hai chi quân đoàn hồn đạo sư!

Từ Tam Thạch nhíu nhíu mày, lên tiếng:

- Còn dưới mặt đất thì sao? Có phát hiện gì không?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Phía dưới mặt ngược lại là không có. Sau khi Tinh Thần Tham Trắc của đệ xuống đất sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ có thể dò xét đến phạm vi năm mươi mét dưới mặt đất, vận dụng Vận Mệnh Nhãn cũng chỉ gia tăng đến một trăm mét, nhất định phải từ phía trên đi qua mới có thể dò xét rõ ràng. Vừa rồi đệ đi một vòng còn không có toàn diện dò xét. Nhưng đệ đoán chừng con tin có khả năng bị giam giữ dưới đất nhất. Chỉ cần tìm một địa phương đủ sâu trong lòng đất, lại đem lối ra canh giữ cẩn mật, phải nói là an toàn hơn nhiều so với trên mặt đất. Mà đế quốc Nhật Nguyệt ưa thích thành lập các kiểu kiến trúc dưới đất, khiến cho khả năng này là lớn nhất.

- Nhưng lần này bọn hắn đúng là làm ra biện pháp phòng ngự rất mạnh. Sau khi đệ vào thành liền phát hiện, ở biên giới tường thành có thật nhiều cái ống trực tiếp cắm vào mặt đất, lại còn có người chuyên trông giữ, những cái ống này hẳn là dùng để lắng nghe động tĩnh dưới mặt đất. Hẳn là còn có những an bài chưa phát hiện ra.

Từ Tam Thạch nhẹ gật đầu lên tiếng:

- Có thể phát hiện những thứ này cũng không dễ dàng, không cần có yêu cầu quá hà khắc đối với bản thân. Từ từ sẽ thành công, chúng ta còn không phải vừa mới đến à. Đi thôi, đi về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục dò xét.

- Ừm.

Hoắc Vũ Hạo đi theo Từ Tam Thạch trở về gian phòng, trong bảy người bọn hắn có bốn nam ba nữ, ba nữ hài tử ở cùng một gian phòng, bọn hắn thì là ở hai cái phòng đôi. Hoắc Vũ Hạo được an bài cùng Quý Tuyệt Trần một phòng. Đương nhiên, đây cũng bởi vì bất luận Hòa Thái Đầu hay là Từ Tam Thạch cũng không nguyện ý cùng tên mặt lạnh này ở cùng một chỗ!

- Quý huynh.

Vừa vào cửa, Hoắc Vũ Hạo liền thấy Quý Tuyệt Trần đang ngồi trên giường, một tiếng kêu này của hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Bởi vì mới chỉ vừa vào cửa đã bị một cỗ kiếm ý bén nhọn đập vào mặt. Bên trong căn phòng lúc này rất tối, nhưng Quý Tuyệt Trần đang khoanh chân ngồi ở trên giường mới chỉ vừa mở mắt, lập tức liền có hai tia chớp lạnh lẽo hiện lên trong căn phòng tối om.

Bất quá, khi kiếm ý rơi trên thân mình Hoắc Vũ Hạo giống như băng tuyết gặp nước sôi, lặng yên tan biến, hơn nữa còn không có lóe lên một tia gợn sóng.

Đáy mắt Quý Tuyệt Trần hiện lên một tia kinh ngạc:

- Không nghĩ tới ngươi đã mạnh như vậy, ngươi bây giờ đến tột cùng là tu vi gì?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ngươi tựa hồ chỉ có thời điểm quan tâm đến thực lực của đối thủ mới có thể nói nhiều như vậy nha.

Quý Tuyệt Trần lên tiếng:

- Lúc nào có thể đánh?

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo co giật một chút, lên tiếng:

- Nào có nhanh như thế. Chúng ta phải đối mặt địch nhân cường đại xưa nay chưa từng có, lần này sở dĩ phái chúng ta tới, cũng bởi vì cường giả bên phía học viện khẳng định đều bị để mắt tới, Đường Môn của chúng ta bên này mục tiêu nhỏ hơn một chút. Hơn nữa đế quốc Nhật Nguyệt cũng sẽ không sợ những người có tu vi như chúng ta đến đây cứu con tin. Chờ ta tra rõ ràng tình huống của Nhật Thăng Thành mới có khả năng động thủ, nhưng càng quan trọng hơn là phải dùng trí.

- Được.

Quý Tuyệt Trần lên tiếng, một lần nữa hai mắt nhắm lại, tiếp tục minh tưởng.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, thật có cảm giác giống như đàn gảy tai trâu.

Hắn cũng không có ăn cơm trong tửu điếm, sau khi lấy ra một chút lương khô đơn giản nếm qua, liền khoanh chân ngồi xuống trên giường đối diện Quý Tuyệt Trần. Lúc này hắn cũng không tiến vào trạng thái minh tưởng, mà đại não đang cấp tốc vận chuyển.

Từ tình huống dò xét hôm nay, tình huống bố trí hồn đạo khí, quân đoàn hồn đạo sư, cơ bản thì không sai biệt lắm so với dự đoán của hắn. Tuy bên ngoài có hồn đạo khí tham trắc trên trời lẫn dưới đất, hoàn toàn là một mảng thiên la địa võng. Nhưng không biết vì cái gì, Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ cảm thấy đó cũng không phải là toàn bộ lực lượng của Nhật Thăng Thành.

Những lực lượng này nhìn qua vô cùng đáng sợ, thậm chí còn có hồn đạo khí cấp chín tọa trấn. Nhưng nếu như tam quốc Đấu La Đại Lục dốc hết toàn lực ứng cứu, thì hai quân đoàn hồn đạo sư này thật sự có thể ngăn cản sao?

Phải biết, nếu như tam quốc không tiếc bất cứ giá nào mà nói, thậm chí có thể phát động năm mươi vị cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La trở lên. Cỗ lực lượng đó chỉ sợ cho dù Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Đoàn chạy ra cũng ngăn cản không nổi.

Người của Thánh Linh Giáo không có ở nơi này sao? Không có khả năng, nhất định sẽ có người của Thánh Linh Giáo tham dự mới đúng.

Đối với tà hồn sư, Hoắc Vũ Hạo cũng càng ngày càng hiểu rõ. Thủ đoạn tu luyện của tà hồn sư không giống bình thường, phần lớn đều phải để gϊếŧ hại sinh linh làm đại giá, đây cũng là nguyên nhân chính khiến bọn hắn có thêm xưng một chữ "tà". Mà những con tin bị cầm tù không thể nghi ngờ đều là tài liệu tu luyện thượng giai, thân thể, linh hồn của bọn hắn, đối với tà hồn sư mà nói đều rất quý giá.

Bởi vậy, Thánh Linh Giáo không có khả năng không coi trọng đối với những người này. Một khi chiến tranh toàn diện phát động, khiến cho những con tin này mất đi ý nghĩa, đế quốc Nhật Nguyệt không có khả năng giữ lại bọn hắn, những người thu phục được thì sống, không thể quy phục thì chết.

Mà Thánh Linh Giáo yêu thích nhất chính là chuyện thứ hai.

Trong những người của Đường Môn, cơ hồ đều không thế nào sợ tà hồn sư. Mỗi người bọn họ đều có năng lực đặc thù của bản thân. Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn hắn phải đối mặt với tà hồn sư có cùng cấp bậc. Nếu như bọn hắn đυ.ng phải là một vị tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, vậy thì kết cục chỉ có thể có một cái, toàn diệt!

Bởi có nguyên nhân như thế, Hoắc Vũ Hạo mới không thể không cẩn thận. Sau khi suy tính kỹ càng mọi việc, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng, khôi phục tinh lực tiêu hao lúc ban ngày.

Ánh sáng Tinh Thần Hải nhộn nhạo, một tia sóng tinh thần nhàn nhạt đem ý niệm của Hoắc Vũ Hạo kéo vào Tinh Thần Hải.

- Ừm? Thiên Mộng ca?

Hoắc Vũ Hạo có chút vui mừng kêu một tiếng.

Hiện tại hắn đã là xưa đâu bằng nay, Tinh Thần Hải của hắn hoàn toàn do chính hắn khống chế, bởi vậy, khi ý niệm của hắn bị hấp dẫn, hắn lập tức cảm thấy ngọn nguồn đang hấp dẫn lấy tinh thần lực của mình.

Thân thể cao lớn của Thiên Mộng Băng Tằm lẳng lặng phiêu phù trong kim sắc Tinh Thần Hải, lộ ra vẻ vô cùng thoải mái nhàn nhã.

Lúc trước, sau khi Hoắc Vũ Hạo bọn hắn tiến nhập Càn Khôn Vấn Tình Cốc, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt lập tức lâm vào ngủ say, chỉ có Tiểu Tuyết Nữ không bị ảnh hưởng, phải đến sau khi bọn hắn rời khỏi Càn Khôn Vấn Tình Cốc mới khôi phục lại.

Lúc này Thiên Mộng Băng Tằm tỉnh lại, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên là rất là kinh hỉ.

- Vũ Hạo, tốc độ tiến bộ của đệ đã vượt qua dự đoán trước đó của chúng ta.

Thiên Mộng Băng Tằm cười hì hì nói với Hoắc Vũ Hạo. Từ sau khi cùng Hoắc Vũ Hạo dung hợp, nó lại trở nên càng ngày càng nhân tính hóa.