Một khi hồn thú đột phá bình cảnh cực hạn, tấn cấp tu vi hai mươi vạn năm, năng lực của bản thân cũng đủ so sánh cùng Siêu Cấp Đấu La.
Đối với hồn thú mà nói, sau mỗi mười vạn năm đều là sinh tử khảo nghiệm, nhưng không thể nghi ngờ là sau mỗi một lần đột phá sinh tử cực hạn, thực lực của hồn thú vẫn sẽ đạt được biến hóa long trời lở đất.
Giống thời điểm lúc trước Hoắc Vũ Hạo gặp được Băng Đế, Băng Đế vốn có năng lực kinh khủng, cũng đủ để so sánh với Phong Hào Đấu La cấp 97. Nếu như là ở vùng Cực Bắc, cho dù với thực lực của mấy người Huyền lão cũng chưa hẳn có thể thắng được nàng. Mà Băng Đế ở trong Thập Đại Hung Thú chỉ bài danh thứ bảy mà thôi.
Về phần Tuyết Đế! Tuyết Đế vì sao lại sinh ra tình huống khổ tận cam lai như thế này, suýt nữa tự bạo trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo? Nguyên nhân chỉ có một cái, cũng bởi vì tu vi bản thân Tuyết Đế thật sự quá cường đại.
Sau khi hồn thú đột phá cảnh giới năm mươi vạn năm, bản thân đã tương đương với tồn tại Cực Hạn Đấu La. Nói cách khác, bản thân Tuyết Đế chính là tồn tại cùng một tầng thứ với Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao. Nếu như là ở vùng Cực Bắc, Long Tiêu Dao nhìn thấy nàng đều phải đi vòng qua.
Trong giới số Thập Đại Hung Thú đã biết, bao gồm cả Tuyết Đế thì có năm vị tồn tại đạt tới cảnh giới Cực Hạn Đấu La. Năm vị hồn thú này đều có địa vị cực kỳ siêu nhiên, cũng chính là bài danh năm vị trí đầu trong Thập Đại Hung Thú.
Mà lúc này, trong khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, liền có năm đại tồn tại bài danh thứ nhất, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ tám trong Thập Đại Hung Thú. Bọn chúng đều là vương giả trong hồn thú.
Hồn thú muốn đi vào đại hung chi địa sinh hoạt, tối thiểu nhất cũng phải đạt tới tu vi mười vạn năm. Bởi vậy, nơi này cũng trở thành lựa chọn đầu tiên để cường giả Siêu Cấp Đấu La mạo hiểm.
Đạt đến tầng thứ Siêu Cấp Đấu La, bọn hắn hiển nhiên đã không cần hồn hoàn, nhưng mà tuyệt đối không nên quên, tất cả hồn thú mười vạn năm bị săn gϊếŧ không chỉ sinh ra hồn hoàn mười vạn năm, càng quan trọng hơn là bọn chúng chắc chắn sẽ sinh ra một khối hồn cốt! Một khối hồn cốt mười vạn năm gia tăng thêm hai cái hồn kỹ.
Đối với hồn sư mà nói, tiền tài đã không tính là gì, nhưng mà, trong bọn họ lại có bao nhiêu người có thể có được toàn bộ sáu khối hồn cốt đây? Mà một khi Siêu Cấp Đấu La có thể có được một khối hồn cốt mười vạn nam, tự thân thực lực của bọn hắn tất nhiên sẽ sinh ra bay vọt về chất.
Bởi vậy, đại hung chi địa đã từng bị không ít Siêu Cấp Đấu La hàng lâm, cũng thành công săn gϊếŧ qua một vài hồn thú mười vạn năm. Đưa tới lửa giận của những hung thú thống trị Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, phát động một lần thú triều kinh khủng xưa nay chưa từng có. Mà lần đó, nơi đứng mũi chịu sào là thành Sử Lai Khắc. Cũng chính là một lần dọa sợ tất cả hồn sư.
Mặc dù thành Sử Lai Khắc dưới sự dẫn đầu học viện Sử Lai Khắc, triệu tập tất các các học viên đã tốt nghiệp đến cứu viện, lại có Bản Thể Tông ra mặt trợ giúp, mới rốt cục trụ vững trước thú triều. Nhưng bên phía thỏa hiệp vẫn là nhân loại.
Do học viện Sử Lai Khắc cầm đầu, hết thảy hai mươi bảy vị Phong Hào Đấu La đại biểu nhân loại phát ra lời thề, chỉ cần hồn thú có tu vi mười vạn năm trở lên không rời khỏi đại hung chi địa, nhân loại cũng tuyệt đối không tiến vào đại hung chi địa, lúc này mới khiến các chúa tể của hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tạm tắt lửa giận, kết thúc lần đại thú triều chấn kinh đại lục, suýt nữa mang đến sinh linh đồ thán.
Từ đó về sau, đại hung chi địa bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới thật sự trở thành nhân loại cấm khu, rốt cuộc không nhìn thấy nhân loại tồn tại.
Đám hung thú có tu vi vượt qua mười vạn năm cũng đại đa số đều chìm vào giấc ngủ say, súc tích lực lượng để đột phá trong lần đại kiếp nạn tiếp theo của bản thân.
Dưới tình huống này, thế mà có một cô gái ngồi trong phạm vi đại hung chi địa, sao có thể lảm người khác không chấn kinh cơ chứ? Chẳng lẽ lời thề giữa hồn thú và nhân loại đã bị phá vỡ sao?
Bỗng nhiên, thân thể mềm mại của cô gái nhẹ nhàng chấn động một cái. Ngay sau đó xuất hiện một màn kỳ dị, ở giữa trán nàng bỗng có một điểm màu vàng óng lặng yên sáng lên, ngay sau đó, điểm sáng màu vàng óng kéo thành một tia sáng dài khoảng chừng một tấc. Tia sáng màu vàng rực từ từ tách sáng hai bên, thế mà biến thành một con mắt, một con mắt nhìn qua giống như bầu trời đêm vô tận, làm nổi bật lên tròng mắt màu vàng nhạt của nàng.
Thời điểm con mắt này sáng lên, mọi thứ xung quanh tựa hồ bị mất đi màu sắc, thanh âm côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót cũng theo đó đột nhiên ngừng lại, phảng phất chỉ có con mắt này có được sinh mệnh lực, mà tất cả mọi thứ trước mắt như đang bị phán xét.
Tròng mắt màu vàng óng hướng về phương xa nhìn chăm chú, thời gian dần trôi qua, sóng mắt màu vàng nhạt bắt đầu dao động rõ ràng, một tầng kim quang nhu hòa cũng bắt đầu tỏa ra từ thân mình thiếu nữ này.
Ánh sáng lóe lên, thiếu nữ đã bắt đầu chuyển động, dần dần đứng lên. Mà nàng vừa đứng lên càng lộ ra thân thể mềm mại thon dài động lòng người.
Tròng mắt màu vàng óng trên trán lập tức nhắm lại, một đôi mắt có lông mi màu phấn lam thật dài theo đó mở ra. Ánh mắt của nàng có chút ngây người, lẩm bẩm tự nhủ:
- Vì cái gì? Vì cái gì ta không quên được hắn? Ta có thể nắm giữ Vận Mệnh Lực, nhưng lại không nắm giữ được vận mệnh của mình, sao mà thật đáng buồn? Vận mệnh của hắn, vì sao lại. . .
Nói đến đây, vẻ ngốc trệ trong mắt nàng dần dần biến thành lo nghĩ, trạng thái tinh thần cũng bắt đầu trở nên không giống với lúc trước, khí tức phát ra từ nàng cũng trở nên khác biệt!
Nàng bắt đầu dạo bước tại chỗ, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng không ổn định, trên gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên toát ra vẻ lo lắng, rồi bỗng nhiên lại toát ra vẻ phẫn nộ, bỗng nhiên quyết tuyệt, bỗng nhiên ôn nhu, vẻ mặt không ngừng biến hóa hiện lên nội tâm giãy dụa của nàng.
Rốt cục, nàng đột nhiên cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu, lại dùng lực hít sâu một hơi, lên tiếng:
- Ta muốn đi, ta nhất định phải đi. Ta không thể lại để cho vận mệnh bị che đậy, ta phải giúp hắn thay đổi vận mệnh, giúp thay đổi vận mệnh của bản thân. Ta, ta vẫn muốn tranh thủ một lần!
Lầm bầm lầu bầu nói đến đây, nàng đột nhiên nhảy lên, giống như một khỏa kim sắc đạn pháo xuyên qua tán cây rậm rạp, nhảy thẳng lên không trung. Chỉ để lại một mùi thơm dễ ngửi trong bụi cây luẩn quẩn không phai.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhật Thăng Thành.
Theo hồn đạo khí không ngừng phát triển, càng ngày càng có nhiều loại hồn đạo khí bắt đầu đi vào trong sinh hoạt hằng ngày của dân chúng đế quốc Nhật Nguyệt. Có lẽ số lượng hồn đạo sư cao cấp của đế quốc Nhật Nguyệt không bằng số lượng hồn sư cao cấp của bất kỳ quốc gia nào trong tam quốc của Đấu La Đại Lục. Nhưng số lượng hồn đạo sư cấp thấp lại phải viễn siêu số lượng hồn đạo sư cấp thập của tam quốc. Chuyện này đồng dạng cũng là kết quả phát triển của hồn đạo khí.
Trên Đấu La Đại Lục, mỗi người vừa đủ sáu tuổi đều có thể tiến hành giác tỉnh vũ hồn, bất luận vũ hồn là cái gì, chỉ cần trong đó có hồn lực xuất hiện, liền có thể tiến hành tu luyện.
Nhưng mà, những người có thể chân chính bộc lộ tài năng trong giới hồn sư, cũng không thể chỉ với bốn chữ có thể tu luyện là được.
Đại đa số người dù khi giác tỉnh vũ hồn có được hồn lực, cũng chỉ là một đến ba cấp, chuyện này đối với tương lai tu luyện của bọn hắn có hạn chế cực lớn, tốc độ tu luyện chậm cũng không chỉ có ở mười cấp độ đầu, thiên phú có hạn thì dù có cố gắng trả giá to lớn, thường thường cũng chỉ lấy được hồi báo rất nhỏ.
Nhất là, nếu như giác tỉnh vũ hồn lại là những thứ không có ý nghĩa thực chiến, như những vũ hồn dạng cây cuốc, cái chén, cái đĩa, những phế vũ hồn loại này thì càng không cần thiết phải tu luyện.
Bởi vậy, phần lớn nhân loại có thiên phú không tốt cũng không có cách nào tiếp tục tu luyện, thiên phú quyết định trước bọn hắn không có khả năng được học viện ưu tú giáo dục, mà bọn hắn càng không đủ sức trả nổi học phí cao của học viện. Tình huống giống như Hoắc Vũ Hạo tiên thiên không đủ, sau này lại được cải thiện là rất ít.
Mà tình huống bên phía đế quốc Nhật Nguyệt lại khác, sớm ở mấy trăm năm trước, cùng với sự phát triển của hồn đạo khí, loại tình huống này liền được cải thiện. Ở đế quốc Nhật Nguyệt, chỉ cần thời điểm giác tỉnh vũ hồn có hồn lực xuất hiện, liền sẽ được quốc gia miễn phí bồi dưỡng, thậm chí cung cấp dược vật phụ trợ bọn hắn thăng cấp hồn lực. Mặc dù dược vật sẽ mang theo tác dụng phụ nhất định, nhưng mà, có thể trở thành hồn sư, cũng liền mang ý nghĩa hơn người a! Làm gì có ai nguyện ý từ bỏ đây?
Phế vũ hồn thì sợ gì chứ? Chỉ cần có hồn lực, liền có thể sử dụng hồn đạo khí. Có hồn đạo khí, bất luận công kích hay là phòng ngự cũng đều không khó thực hiện.
Có lẽ, dùng dược vật cưỡng ép tăng lên thì nhóm hồn sư có thiên phú không tốt tối đa cũng chỉ đạt tới Đại Hồn Sư, Hồn Tôn. Nhưng mà, nếu nhóm người này có số lượng đủ nhiều, thì tình huống lập tức trở nên hoàn toàn khác biệt. Sự hiện hữu của bọn hắn là trụ cột kiên cố nhất của hồn đạo sư đế quốc Nhật Nguyệt. Đồng thời, sự hiện hữu của bọn hắn, cũng đem càng nhiều hồn đạo khí dân dụng đưa vào trong sinh hoạt hằng ngày của đế quốc Nhật Nguyệt.
Đế quốc Nhật Nguyệt dựa vào cái gì để dùng thực lực của một quốc gia đến đối kháng với tam quốc của Đấu La Đại Lục? Đây chính là một trong những trụ cột trọng yếu nhất.
Không thể nghi ngờ, ở phương diện hồn đạo khoa học kỹ thuật và phương diện bồi dưỡng hồn đạo sư, đế quốc Nhật Nguyệt đã sớm dẫn trước rất nhiều.
Xét toàn bộ đế quốc Nhật Nguyệt mà nói, Nhật Thăng Thành chỉ có thể coi là một tòa tiểu thành thị. Nó còn lâu mới có được đại khí khái to lớn hùng vĩ của Minh Đô, nhân khẩu thường trú chỉ có mười vạn hộ, tổng nhân khẩu không đến năm mươi vạn.
Nhưng mà, mấy tháng gần đây tòa thành thị này lại bắt đầu trở nên không giống với lúc trước. Trên đầu thành cao chừng năm trượng lắp đặt lượng lớn hồn đạo đèn pha và các loại hồn đạo khí tham trắc. Ở bên ngoài Nhật Thăng Thành trú đóng ròng rã hai chi quân đoàn hồn đạo sư năm trăm người.
Ở đế quốc Nhật Nguyệt, quân đoàn hồn đạo sư kỳ thật cũng có đẳng cấp khác biệt. Trong đó cường đại nhất là Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Đoàn, đây cũng là quân đoàn cường đại nhất của đế quốc. Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Đoàn có tiêu chuẩn nhập môn là 50 cấp. Nói cách khác, ít nhất cũng phải có tu vi Hồn Vương mới có thể gia nhập. Tổng số người ước chừng hơn ba trăm. Trong đó, ba vị phó đoàn trưởng đều là hồn đạo sư cấp chín, chỉ trung thành với hoàng thất.
Chỉ có Hoàng Đế của đế quốc Nhật Nguyệt mới có thể điều động quân đoàn cường đại này, bọn hắn cũng được trang bị hồn đạo khí tân tiến nhất, có được đãi ngộ cao nhất trong quân đội. Chỉ riêng việc nuôi một chi quân đoàn như thế cần có tài lực ít nhất là tiền thuế hàng năm của hai tòa đại thành thị.
Nhưng cũng chính dạng vũ lực này bảo vệ lấy Minh Đô, là chiến lực trọng yếu nhất, trung thành nhất với Hoàng Đế. Cùng với Cung Phụng Điện là hai đại trụ cột của hoàng thất.