Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 665: Càn Khôn Vấn Tình Cốc (1)

Từ Thiên Nhiên hài lòng nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Ta cũng đang có ý này. Muốn diệt địch ngoại trước phải an địch nội. Trước tiên ta muốn ổn định lại cục diện trong đế quốc, thừa dịp cơ hội lần này mà thanh trừ nội gian, chuyện này sắp phải phiền phức quốc sư.

Nói đến đây, trong ánh mắt của Từ Thiên Nhiên lóe lên hàn quang, khóe miệng toát ra một tia sát cơ.

Quốc sư thần bí thản nhiên nói:

- Nên là thế. Có vài người nên "phụ trách" cho việc này. Còn một số người khác thì chúng ta cũng có thể nói bọn hắn đã bị nổ chết trong trận đại bạo tác. Danh sách người vẫn dựa theo danh sách lần trước ngươi đưa cho ta?

- Ừm.

Từ Thiên Nhiên nhẹ gật đầu.

Quốc sư thần bí lên tiếng:

- Ta xin chúc Bệ hạ sớm lên ngôi.

Từ Thiên Nhiên làm ra bộ mặt khẩn thiết, lên tiếng:

- Vào ngày đế quốc Nhật Nguyệt thống nhất đại lục, ta sẽ phong Thánh Linh Giáo là Hộ Quốc Thần Giáo. Đến lúc đó, ta sẽ tôn giáo chủ là Hộ Quốc Thần, để vạn dân kính ngưỡng, mở ra thần vị.

- Chuyện này cứ để sau hẵng nói, chúng ta cứ thực hiện từng bước kế hoạch đã.

Quốc sư thần bí tựa hồ cũng không có biểu hiện quá phấn khởi, nhẹ gật đầu hướng Từ Thiên Nhiên. Quay người mà đi.

Khi đi tới chỗ cánh cửa, hắn dừng bước, quay lại nói:

- Trước mắt chúng ta không có cách nào toàn diện xâm nhập vào bên phía Tây Sơn, nhưng chúng ta đã dẫn phát thần bí chi địa. Trước tiên vây khốn bọn họ ở bên tron, sau đó lại thu thập bọn họ cũng không muộn. Đến lúc đó, tinh nhuệ của học viện Sử Lai Khắc mất sạch, xem bọn hắn còn lấy cái gì cùng chúng ta đối nghịch.

Từ Thiên Nhiên lên tiếng:

- Ta cũng đang có ý này. Chỉ là, bên đó nhất định có thể vây được bọn hắn sao.

Quốc sư thần bí trầm giọng nói:

- Địa phương đó đã vây hãm tổ phụ của ta một trăm năm. Tu vi của tổ phụ so với Long bá chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn. Địa phương đó căn bản cũng không phải là thứ nhân loại có khả năng đối kháng. Một khi phạm sai lầm sẽ bị giam cầm ít nhất mười năm cho đến chết. Mà sau khi dẫn động, thậm chí ngay cả Phong Hào Đấu La cũng không cách nào phi hành, nhất định phải trải qua khảo nghiệm trong đó mới có khả năng đi ra. Tổ phụ của ta đã trải qua ba lần phạm sai lầm, liền bị vây khốn trăm năm.

- Không phải lúc trước chúng ta đã thử qua rồi sao? Những người bị ném vào đó, có thể còn sống trở ra thì mười không được một. Ta đã phân phó Tiểu Phượng vòng qua Tây Sơn, mang theo tứ đại trưởng lão canh giữ ở lối ra. Cho dù người có vận khí tốt có thể chạy ra, cũng không thể còn sống mà rời đi.

- Tốt.

Từ Thiên Nhiên dùng sức gật đầu:

- Hết thảy đều dựa vào quốc sư.

--------------------------------------

Hừng đông ngày hôm sau.

Khi Hoắc Vũ Hạo một lần nữa mở ra hai mắt, lập tức lóe lên ánh sáng màu tím lấp lóe trong đó, tinh lực tràn đầy không diễn tả được!

Tu luyện tam vị nhất thể có trợ giúp cực lớn đối với hắn và Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi. Mặc dù chỉ tu luyện hơn hai canh giờ, nhưng lại khiến hồn lực vũ hồn Cực Hạn vốn phải chật vật tu luyện của Hoắc Vũ Hạo có chỗ tăng lên. Hơn nữa, dưới tác dụng của hồn lực tử kim sắc, tốc độ tan rã của thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng ở hai chân của hắn ít nhất tăng gấp hai lần trước kia. Cơ hồ có thể so với thời gian tu luyện khi phục dụng Tịnh Lựu Tửu.

Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi cũng tuần tự mở ra đôi mắt xinh đẹp của bản thân, trong ánh mắt màu phấn lam cũng đồng dạng nhộn nhạo lên một tầng ánh sáng tử kim sắc.

Trong đó, hồn lực của Vương Đông Nhi được tăng trưởng nhiều nhất. Bởi vì nàng không có vũ hồn Cực Hạn, bởi vậy, hiệu quả tăng trưởng ngược lại mạnh nhất. Vương Thu Nhi cũng giống như Hoắc Vũ Hạo, đồng dạng có được vũ hồn Cực Hạn, biên độ tăng trưởng mặc dù kém hơn Vương Đông Nhi không ít, nhưng lại kiên cố hơn nhiều.

Ba người liếc nhìn nhau, một loại không khí có chút quái dị hiện lên. Ngay cả Vương Đông Nhi trong lòng đều sinh ra một loại ảo giác, chẳng lẽ ba người chúng ta trời sinh dành cho nhau sao? Vậy mà, vậy mà...

Hoắc Vũ Hạo sờ mũi một cái, hướng Vương Thu Nhi nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Cảm ơn.

Ánh mắt của Vương Thu Nhi ngưng tụ, lắc đầu, nói:

- Không cần, đôi bên cùng có lợi thôi.

Nói xong câu đó, nàng liền xoay người đi sang một bên.

Ánh mắt của Vương Đông Nhi bỗng trở nên nhu hòa. Hoắc Vũ Hạo cảm ơn đối với Vương Thu Nhi nhưng lại không có nói với nàng cái gì, hiển nhiên đã biểu lộ ra khoảng cách giữa ba người. Nàng thích nhất Hoắc Vũ Hạo không làm gì mập mờ, bày tỏ rõ ràng với Vương Thu Nhi. Để cho người ta khỏi phải suy nghĩ viễn vông. Nhìn qua thì có chút khiến người ta đau lòng, nhưng ở trên mặt cảm tình, đúng là đau dài không bằng đau ngắn a!

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lập tức trở nên kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện trên bầu trời đã bị sương mù nồng nặc bao trùm. Chỉ có cách xa mặt đất năm mét trở xuống mới không có quá nhiều sương mù. Hơn nữa, màu sắc của sương mù dường như đang biến hóa.

- Nếu các ngươi đã tỉnh rồi thì qua bên đây.

Âm thanh của Huyền lão truyền đến. Hoắc Vũ Hạo được Vương Đông Nhi giúp đỡ, vội vàng tiến vào hồn đạo khí hình người, đi về phía Huyền.

Những người khác đã tụ tập ở chỗ này, sắc mặt của Huyền lão vô cùng ngưng trọng.

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng phóng xuất ra Tinh Thần Tham Trắc, sau đó trên mặt hắn tràn đầy vẻ chấn kinh. Tinh Thần Tham Trắc được phóng thích, nhưng khoảng cách dò xét chỉ có đường kính không đến mười mét. Nếu dò xét xa hơn thì như là trâu đất xuống biển, chẳng những không tìm được cái gì, thậm chí còn có một cỗ sức mạnh kỳ dị thôn phệ hết tinh thần lực của bản thân.

Tại sao có thể như vậy? Tác dụng của Tinh Thần Tham Trắc còn thua việc nhìn bằng mắt thường, Hoắc Vũ Hạo lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Coi như là lúc dò xét chướng khí trong Lạc Nhật Sâm Lâm cũng không có tình huống như thế a!

Huyền lão nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Ngươi hẳn cũng cảm thấy rồi đó. Cảm giác của chúng ta bị suy yếu cực lớn. Sương mù trên đỉnh đầu giống như l*иg giam, đem chúng ta áp chế ở nơi này. Nếu như không thể thoát ra dưới mặt đất thì coi như chúng ta rơi vào đường cùng.

Vương Thu Nhi nhịn không được hỏi:

- Phi hành cũng không được sao?

Huyền lão lắc đầu, lên tiếng:

- Ta đã thử qua nhưng không có cách nào. Sau khi bay lên sẽ cảm thấy như toàn bộ bầu trời đang đối nghịch với ta, một cỗ áp lực cực lớn cưỡng ép, áp chế ta trở về. Áp lực cực mạnh thậm chí siêu việt khả năng chống lại của nhân loại. Coi như là Long Tiêu Dao, Cực Hạn Đấu La ở chỗ này chỉ sợ đều không biện pháp.

Nghe Huyền lão vừa nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi cau mày nói:

- Nơi này quả nhiên là có gì đó quái lạ. Chỉ là, vì sao trước đó chúng ta không phát hiện ra gì cả?

Nàng và Huyền lão đã từng tự mình bay đến Tây Sơn, dùng thời gian một ngày, cơ hồ dò xét khắp Tây Sơn, cũng không có phát hiện bất luận địa phương đáng ngờ nào cả. Nhưng bây giờ lại xảy ra biến hóa này, đem tất cả mọi người vây hãm nơi đây. Trong lòng của nàng và Huyền lão sao lại không tự trách bản thân cho được?

Huyền lão trầm giọng nói:

- Nơi này tựa hồ bị một loại lực lượng thần bí bao trùm. Ngay cả mặt đất cũng không giống với lúc trước. Ta có ý đồ muốn khống chế bùn đất, thử xem có thoát ra từ bên dưới được không, cũng phải không công mà lui. Chúng ta giống như đang bị giam cầm trong một l*иg giam không thể phá hủy.

Vũ hồn Thao Thiết Thần Ngưu của Huyền lão có thuộc tính Thổ, có năng lực khống chế đại địa cực mạnh. Lão muốn thử dùng thực lực cường đại của mình để phá hoại địa hình chung quanh mà thoát di. Nhưng kết quả lại thất bại.

- Mọi người có ý nghĩ gì thì mau nói ra.

Mặc dù trong lòng Huyền lão đầy phiền muộn, hối hận, nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc. Lúc này lão nhất định không thể hoảng, nếu không lại khiến bọn nhỏ càng thêm sợ hãi thì sao?

- Huyền lão, hay là để mọi người phân tán ra dò xét? Tạo thành từng cái tiểu tổ để dò xét. Nơi này chưa hẳn là tuyệt địa, nói không chừng nơi đây chỉ là một cái mê cung thì sao...

Đái Hoa Bân nhanh chóng nói ra.

Hắn còn chưa dứt lời, Âm thanh của Bối Bối lập tức vang lên:

- Không được, lúc này chúng ta càng tuyệt đối không thể tách ra. Giả sử ngươi nói đúng, nơi này đúng là một cái mê cung. Nhưng cái mê cung này lại là do đế quốc Nhật Nguyệt lưu cho chúng ta. Nếu như đám tà hồn sư của Thánh Linh Giáo cũng ở trong mê cung thì sao? Một khi phân tán thì cũng chỉ có nước bị bọn hắn tiêu diệt từng bộ phận.

Đái Hoa Bân sắc mặt co lại, bất quá, đối với Bối Bối, hắn vẫn thật không dám nói thêm cái gì. Mặc dù địa vị trong nội viện của Bối Bối không thể so sánh với Trương Nhạc Huyên, nhưng cũng mơ hồ là nhân vật xuất sắc nhất của thế hệ tuổi trẻ. Nhất là biểu hiện của hắn khi giao đấu với chiến đội của Thánh Linh Tông, càng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho người khác.

Huyền lão nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Vũ Hạo, ngươi nói suy nghĩ của mình một chút.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ta vừa mới thử qua, phạm vi dò tìm của tinh thần lực không cao hơn mười mét, còn không bằng tầm mắt của chúng ta. Người nói đúng, chúng ta tựa hồ bị một lực lượng thần bí áp chế. Lực lượng này quả thật không thể dùng năng lực của nhân loại để chống lại. Nhưng ta cảm thấy nơi này không phải là một cái l*иg giam thuần túy mới đúng, nhất định còn có bí ẩn khác. Đã nếu thật sự là địa phương mà sức người không thể chống lại, thì nhất định không phải do đế quốc Nhật Nguyệt tạo ra. Trình độ của hồn đạo khí còn xa xa không đạt tới cấp bậc này, coi như là hồn đạo khí cấp mười chưa bao giờ xuất hiện qua cũng không có khả năng bao trùm một vùng núi lớn như vậy. Đã như vậy, thì địa phương này hẳn là tự nhiên mà có, người của đế quốc Nhật Nguyệt hẳn là chỉ nắm được phương pháp dẫn động. Nếu là do thiên nhiên hình thành thì chưa chắc sẽ là tuyệt địa, chắc chắn sẽ có một đường sinh cơ.

- Ta đồng ý với thuyết pháp của đại sư huynh, chúng ta nhất định không thể phân tán vào lúc này. Mọi người nên tập trung lực lượng dò xét theo một phương hướng. Coi như luôn luôn đi trở về một chỗ, nếu chúng ta quan sát kỹ quá trình dò xét thì chắc chắn sẽ phát hiện điểm không đúng. Thông qua manh mối mà tiến lên dần dần. Ngoài ra thì không còn lựa chọn khác.

- Ừm.

Huyền lão khẽ gật đầu.

- Tốt, mọi người ăn trước một chút lương khô, sau đó chúng ta lập tức xuất phát. Vũ Hạo, ngươi cùng ta qua đây một chút, ta có việc hỏi ngươi.

- Vâng.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng khống chế hồn đạo khí hình người đi theo Huyền lão.

- Thân thể của ngươi khôi phục như thế nào?

Huyền lão hỏi.

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Đã không có vấn đề gì.

Huyền lão nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Vậy thì tốt. Mặc dù ta vẫn tin ở ngươi, nhưng ta vẫn muốn một lời giải thích về năng lực ngươi bày ra ở Minh Đô Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái. Còn nữa, người sở hữu vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ thế nào rồi? Ngươi không thật sự gϊếŧ nàng rồi chứ?