Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 453: Thân thiết

 Dù cho ngày nay Long tộc gần như đã tuyệt diệt nhưng huyết thống của nó lại không hề ít.

Trong Long tộc, huyết mạch Hoàng Kim Long và Ngân Long hiếm nhất, cũng là thuần khiết nhất, cường đại nhất.

Như Mục lão có võ hồn Quang Minh Thánh Long chính là một nhánh Ngân Long nắm giữ sức mạnh quang minh. Vậy thì nhất mạch Kim Ngân Long chính thống sẽ mạnh mẽ cỡ nào?

Hoàng Kim Long tuy khác Ngân Long không nắm giữ nhiều loại nguyên tố toàn diện như vậy, nhưng bản thân nó có một luồng quái lực khủng bố, danh hiệu lực tổ cũng từ đó mà có.

So ra, võ hồn Băng Đế của Vũ Hạo cũng kém Hoàng Kim Long vài phần, vì Hoàng Kim Long cũng là một võ hồn cực hạn, cực hạn sức mạnh!

Dù cả hai đều đoán được Vương Thu Nhi có khả năng khảo hạch tiến nhập nội viện sẽ có tu vi không tầm thường, nhưng cũng không thể ngờ nàng lại có thể cường đại đến mức này. Tuyệt đối là người có võ hồn cường đại nhất mà cả hai từng gặp.

- Thì ra đại lục vẫn còn truyền thừa của võ hồn Hoàng Kim Long a!

Chu Y tấm tắc tán thưởng, bản thân là lão sư học viện Sử Lai Khắc, nàng cũng rất hứng thú với những võ hồn hiếm lạ.

Hoắc Vũ Hạo rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói với Vương Đông:

- Vậy thì võ hồn của cô ta và nàng không có quan hệ, chúng ta chỉ cần xem cô ta như bạn học bình thường là được.

Vương Đông Nhi mấp máy nói:

- Nhưng vẻ ngoài của cô ấy rất giống ta, nếu nhìn lầm thì sao?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười an ủi nàng:

- Chỉ cần ta không nhìn lầm thôi chứ sao. Chúng ta có Hạo Đông lực, chỉ cần chạm tay là có cảm ứng. Dù Vương Thu Nhi có mạnh bao nhiêu thì cũng không có võ hồn dung hợp kĩ, càng không có Hạo Đông lực a! Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cần cố gắng hơn, cũng sắp tới đại tái rồi đó.

Vương Đông Nhi gật đầu, tuy nàng biết rõ Hoắc Vũ Hạo nói đúng, nhưng chuyện này cũng không giải thích được, mà trong lòng nàng vẫn cảm thấy khá kỳ quái. Mặc dù hai người không có huyết thống gì cả nhưng khi nhìn vào mắt cô ta, Vương Đông Nhi vẫn cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

Hàn huyên với Chu Y một lát, cả hai mới cáo biệt. Bọn họ chẳng những muốn nhanh chóng tu luyện, lại còn chuyện hồn linh, Hoắc Vũ Hạo cũng phải nhanh chóng viết ra để giao cho Hải Thần các.

Trên đường quay về Hải Thần đảo, Vương Đông Nhi thấp giọng nói:

- Vũ Hạo, hôm qua ngươi nói đúng, nàng rất giống Quang Nghê Thường, có phải do trên trời có người phái cô ta tới cướp người của ta không? Ngươi đã nói Quang thần nữ mới là đối tượng tình yêu sét đánh của ngươi sao?

Hoắc Vũ Hạo buồn cười nói:

- Nghĩ linh tinh, ta nói rồi không phải sao, nữ thần đã ở bên cạnh ta rồi, dù cho Vương Thu Nhi có giống nàng bao nhiêu cũng không phải là nàng, ta và cô ta đâu có quan hệ gì. Mà hai ta từ ngày vào học đến giờ luôn ở cùng nhau, nàng xem, từ lâu đã ôm nàng ngủ rồi, giờ có muốn đổi ý cũng không được đâu!

- Phi, phi, ai cho ngươi ôm ngủ nữa. Ngươi nói thật là khó nghe. Dù sao ta mặc kệ, sau này phải cách xa nàng ta một chút, nhớ đấy.

Hoắc Vũ Hạo cười lớn

- Được, được. Ta đồng ý, thật là ghen quá đi, bất quá như thế cũng có nghĩa là nàng rất quan tâm đến ta. Hay là vầy đi, từ hôm nay chúng ta lại ở cùng phòng với nhau, đương nhiên chỉ là để tu luyện, vậy thì lúc nào chúng ta cũng ở cùng nhau, thế đi ha.

Vương Đông Nhi suy nghĩ, nói

- Được rồi.

- Ặc, nàng đồng ý thật sao? Không sợ nam nữ....

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc

Vương Đông Nhi toát ra nét cười

- Hai ta ở chung chỉ tu luyện, vả lại ngươi có ý đồ gì với ta cũng chưa chắng thắng được ta, đừng quên ta là Hồn Đế, ngươi mới là Hồn Vương.

- Nàng khi dễ ta sao?

- Ừ đó, khi dễ ngươi thì sao?

Vương Đông Nhi cười mỉm, cả hai chạy đến ven hồ, nàng nắm chặt tay hắn, Hạo Đông lực chảy xuôi, hai người đồng thời phóng lên, bay về Hải Thần đảo.

Cách đó không xa, một đôi mắt đẹp đang kinh ngạc nhìn thân ảnh cả hai bay lên không, ánh mắt mờ mịt

- Tại sao có thể như vậy? Sao có thể giống ta như đúc, chuyện gì xảy ra?

Chủ nhân đôi mắt ấy chính là Vương Thu Nhi. Nhìn theo hai người tay trong tay đi xa, đôi mi thanh thú nhíu lại, cũng cất bước đến bên hồ để lên đảo Hải Thần.

Trở lại Hải Thần đảo, Hoắc Vũ Hạo liền về phòng viết ra những bước chế tạo hồn linh và chú ngữ khế ước phong ấn, đó là việc quan trọng nhất với hắn.

Vương Đông Nhi cũng không làm phiền, chỉ ngồi một bên tu luyện.

Viết cả một ngày mới xong, cuối cùng để thêm một câu "còn chờ nghiệm chứng". Thứ này không trải qua kiểm nghiệm thì khó mà phát triển, cần làm nhiều thứ mới có thể hoàn thành phương pháp, có lẽ cũng phải đến hai năm. Khâu quan trọng nhất chính là tìm hồn thú già sắp chết.

Mà hồn thú già sắp chết đã khó tìm, loại có trí tuệ càng nan giải, vì chỉ những hồn thú già có trí tuệ biết mình sắp chết, sợ hãi mới dễ chọn con đường hồn linh này.

Khế ước hồn linh phiền phức nhất là hồn thú phải tự nguyện, đó cũng là điểm siêu việt của hồn linh so với hồn hoàn.

Hoắc Vũ Hạo ghi hết tất cả rồi mới đi tìm Ngôn Thiểu Triết cho lão xem trước, giảng giải lại một lần, rồi mới giao lại cho Huyền lão.

Lão lập tức niêm phong bản thảo cất vào tàng thư lâu.

Sau khi mọi thứ xong xuôi cũng đã khuya, Hoắc Vũ Hạo cũng thấy mệt mỏi, hắn trở về phòng.

Vương Đông Nhi không ngủ, cũng không tu luyện, chỉ lẳng lặng ngồi chờ hắn. Trên bàn là bốn đĩa thức ăn ngon.

- Đã về rồi, ta đi hâm lại.

Vương Đông Nhi lập tức đứng lên mang thức ăn vào bếp.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng tiến lên vài bước

- Không cần, không cần, ta thích ăn lạnh. Đông Nhi, ta xin lỗi về trễ, chắc nàng chờ sốt ruột lắm. Lần sau nàng cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ ta.

Vương Đông Nhi ngẩng lên nhìn Hoắc Vũ Hạo, tuy hắn mệt mỏi nhưng gương mặt rất ấm áp, dịu dàng với nàng. Nàng cam nguyện đợi hắn về.

Nhìn đôi mắt tròn to của Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo kéo nàng ngồi xuống

- Sao vậy? Nghĩ gì thế? Còn nghĩ tới Vương Thu Nhi kia sao?

Hắn lấy chén ra đưa cho Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi vội vàng trả lại cho hắn

- Ta ăn rồi, ngươi nhanh ăn đi. Vũ Hạo, về sau ngươi dạy ta nấu cơm đi, được không? Như vậy ta sẽ không cần ra căn tin mua đồ ăn, có thể tự tay nấu cho ngươi ăn.

Hoắc Vũ Hạo không chút do dự lắc đầu

- Không dạy

Vương Đông Nhi ngạc nhiên

- Tại sao? Muốn giấu nghề à?

Hoắc Vũ Hạo đôi tay trắng nõn của nàng, nói

- Ta không muốn mười ngón tay của nàng phải dính dầu mỡ, mỗi ngày ta sẽ làm cơm cho nàng ăn, sẽ chăm sóc nàng chu đáo, yêu nàng thương nàng, mãi mãi bảo vệ nàng.

Hắn vừa ăn vừa nói, mà lại tự nhiên như đã khắc sâu vào tim, chỉ như đơn giản biểu lộ ra mà thôi.

Mí mắt ươn ướt ngưng tụ trên mi Vương Đông Nhi

- Vũ Hạo, ngươi thật tốt.

Hoắc Vũ Hạo cười nói:

- Ta đối xử tốt với nàng mà nàng lại khóc, nói miệng chẳng ích gì, ta sẽ chứng minh bằng hành động.

Hắn giơ nắm đấm một cách kiên định.

Vương Đông Nhi phì cười:

- Đừng quên, ngươi vẫn là Hồn Vương nga.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Chuyện đó và thực lực không quan hệ, mấu chốt là tâm tính thôi.

Vương Đông Nhi nói:

- Không nói nữa, hôm qua sau khi chúng ta rời hỏi, đại hội cũng kết thúc nhanh chóng, Thái Đầu và Tiêu Tiêu cũng rốt cục chân chính đến với nhau, hai người họ cũng không dễ dàng, ngũ sư tỷ cũng do dự lắm nhưng cuối cùng vẫn quyết định. Nhị sư huynh đúng là vừa đen vừa xấu nhưng lại tốt với nàng ta lắm.

Hoắc Vũ Hạo cười nói

- Ừ, sau này nếu nàng thay hình đổi dạng ta cũng vẫn yêu nàng.

Vương Đông Nhi oán trách:

- Ngươi mới thay hình đổi dạng đó

Ngoài miệng thì quát nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Trong phòng ánh sáng không tỏ, nàng chống tay trên bàn, nâng cằm nhìn hắn ăn.

- Vương Thu Nhi kia ta đã hỏi thăm, hồn lực của cô ta hiện tại cấp 60. 19 tuổi cấp 60 cũng không tệ, nhưng vẫn chưa có hồn hoàn thứ sáu. Ta nghe Thái Mị phó viện trưởng nói sắp tới nội viện tổ chức đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát hồn thú cho đệ tử đạt bình cảnh. Có lẽ cô ta cũng sẽ đi, ngươi cũng đang cần hồn hoàn thứ năm phải không? Chúng ta cùng đi luôn.

Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nàng

- Cùng đi? Làm gì? Nàng còn muốn theo dõi cô ta sao?

Vương Đông Nhi kiên trì:

- Ta vẫn cảm thấy có gì đó đáng nghi, nhưng không biết là cái gì, cô ấy giống ta như đúc, thành ra muốn xem coi cô ta có sơ hở nào không, vả lại cũng muốn biết tính cách cô ta thế nào.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Nếu vậy thì ta đi, chứ nàng đâu cần hồn hoàn, đi làm gì?

Vương Đông Nhi cười:

- Ta đi bảo vệ ngươi a! Chúng ta đi chung có võ hồn dung hợp kĩ sẽ an toàn hơn, hiện tại ngươi là thành viên Hải Thần các, hy vọng tương lai của học viện, sao lại không cần sự bảo vệ cẩn mật chứ? Bổn cô nương đành gắng gượng mà làm hộ vệ cho ngươi vậy.

Hoắc Vũ Hạo đã ăn hết hai chén cơm

- Được được, có mỹ nữ bảo vệ dĩ nhiên tuyệt vời, bất quá muốn tìm hồn thú thích hợp Linh Mâu e không đơn giản. Trước tới nay tìm hồn thú hệ tinh thần khó khăn ra sao nàng cũng biết rồi, không chừng chuyến này đi về tay không cũng nên. Vả lại võ hồn băng cũng có năm hồn hoàn, nếu tìm không được thì ta cho Băng Đế làm võ hồn chính, còn Linh Mâu thành vỗ hồn phụ, đợi khi nào có hồn thú thích hợp thì tính sau.

Vương Đông Nhi gật đầu, nói:

- Cũng được, bất quá cứ đi thử đi, sắp tới đại tái rồi, thêm một hồn hoàn thì thêm bảo đảm.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng càn quét sạch sẽ đồ ăn, gom chén bát lại, giang tay qua nàng, nói

- Nương tử, lên giường nghỉ đi.

- Hứ! Đi tắm đi.

Vương Đông Nhi đánh cái tay hắn, bay qua một bên tránh khỏi, mặt đỏ bừng.

Hoắc Vũ Hạo mắt sáng rực

- Tắm? Tắm sạch sẽ, sau đó ....

Vương Đông Nhi bắt cáu:

- Thì tu luyện a! Ta cảnh cáo ngươi nga, dám xằng bậy thì đừng trách ta, hừ hừ.

Nàng dứ dứ cái nắm tay hung dữ

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt buồn chán:

- Tu luyện thì đi tắm làm gì... chẳng có ôm nhau ngủ. Nói chứ nàng xem, từ hồi trước chia tay đi du học đến giờ, hai ta cũng không có ngủ chung, có nên thoải mái cho ta chút được không? Ôm nàng ngủ rất là thoải mái đó nha, nàng xem, có nên....

Vương Đông Nhi đổ quạu, quay người ra cửa

- Ta đi về.

- Á. . . . . . . đừng, ta sai rồi

Hoắc Vũ Hạo vội bay qua ôm chặt nàng lại cười nói:

- Thôi thôi, ta đi tắm, rồi tu luyện, tu luyện quan trọng, cố gắng tăng hồn lực, vì mục tiêu thắng lợi đại tái.

Nhìn thấy bộ dáng đột nhiện hiên ngang lẫm liệt của hắn, Vương Đông Nhi thụi một đấm vào hông hắn. Hoắc Vũ Hạo ăn một đấm ngon lành vội vàng chạy vào phòng tắm.

Nam nhi tắm rửa cực lẹ, chỉ vài phút sau, hắn đầu tóc ướt đẫm đã ngồi lên giường.

Hắn vô cùng ngoan ngoãn đối diện nàng, hai người bốn tay đối chưởng cho Hạo Đông lực tự nhiên vận chuyển.

Hồn cốt của Vương Đông cũng lóe kim quang, tăng phúc tốc độ hồi phục hồn lực.

Mới đầu tâm tình bất định hai người cũng hơi phân tâm, nhưng sau đó liền chuyên tâm tu luyện liền tiền vào trạng thái minh tưởng.

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu rọi phương đông, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cùng lúc mở mắt.

Hồn lực trong người mãnh liệt, cả hai vui mừng cảm nhận tinh tiến tu vi bản thân. Sau khi có hồn linh Tuyết Nữ, tốc độ tu luyện bị cực hạn băng hạn chế đã trở nên mờ nhạt, được Hạo Đông lực thúc dục, tốc độ tăng trưởng không ít.

Mỉm cười, Hoắc Vũ Hạo bước xuống giường, ra dấu ... thỉnh.

Vương Đông Nhi cũng mỉm cười nhảy xuống  giường, cùng hắn nắm tay bước tới cửa sổ.

Ngắm nhìn phương đông, yên lặng chờ đợi tử khí phóng tới, lắng nghe tiếng côn trùng vo ve chim hót ríu tít trên đảo Hải Thần, cả hai cảm thấy thật bình yên.

Mùi hương cây cỏ thơm ngát thoang thoảng, cảm giác như linh hồn đang thăng hoa.

Thật thoải mái a!

Mặt trời lên cao một chút, tử khí y hẹn phóng tới, cả hai mở mắt hấp thu.

Lúc này hoàn toàn nhìn rõ tu vi Tử Cực Ma Đồng của hai người. Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo như thủy tinh tím, còn đôi mắt lam của Vương Đông chỉ có một tia tím nhàn nhạt. Võ hồn Linh Mâu quả thích hợp với Tử Cực Ma Đồng.

- Hôm nay ngươi có bận gì không?

Vương Đông Nhi hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:

- Cũng không. Mọi chuyện giải quyết hết hôm qua rồi, bây giờ chỉ còn khổ tu chờ đại tái thôi.

Nói đến đại tái, cả hai chẳng ai áp lực. So với 5 năm trước, họ đã mạnh mẽ hơn nhiều, những người cùng lứa muốn chống lại thất quái Sử Lai Khắc rất khó khăn. 5 năm trước đã đạt quán quân, 5 năm sau dĩ nhiên không nghĩ có người nào đủ sức uy hϊếp bọn họ.

Vương Đông Nhi nói:

- Vậy chúng ta đi báo danh vụ kia đi, chứ để đến lúc người ta xuất phát đi liệp sát hồn thú mà hai ta còn mải đi chơi đâu không biết.

Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:

- Nàng vẫn nhớ hoài chuyện này à. Thôi được, nghe lời nàng. Sau đó hai ta đi tìm các sư huynh sư tỷ. Chúng ta cũng nên tập luyện phối hợp tổ đội với nhau, dù sao hồn kỹ cũng đã nhiều hơn.

- Ừ!

Hai người vệ sinh răng miệng, ăn sáng ngon lành, lại nắm tay đi ra ngoại viện. Bọn họ báo danh thì phải tìm Thái Mị Nhi, chuyện này nàng ta phụ trách. Văn phòng của Thái Mị Nhi ở ngoại viện.

- Cái gì? Các ngươi cũng muốn tham gia liệp sát hồn thú?

Thái Mị Nhi kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:

- Thái viện trưởng, võ hồn thứ hai của ta mặc dù có đủ 5 hồn hoàn, nhưng võ hồn chính vẫn mới có 4 thôi. Bản thân ta tu luyện chủ đạo là tinh thần khống chế nên muốn nhân dịp này thêm vào hồn hoàn thứ 5, sắp tới tham gia Đại Tái sẽ có trợ lực không nhỏ.

Thái Mị Nhi cau mày, trầm tư.

Hoắc Vũ Hạo không khỏi kinh ngạc, hắn không nghĩ bản thân yêu cầu thế này có gì quá đáng. Chỉ là thêm hai người thôi, vả lại cả hai chắc chắn không làm vướng chân đoàn đội.

Vương Đông Nhi nhịn không được nói:

- Thái viện trưởng, chẳng lẽ hành động lần này hạn chế số người tham gia?

Thái Mị Nhi lắc đầu, nói:

- Không hạn chế, nhưng hai đứa các ngươi đi thì khá phiền toái, ta không làm chủ được. Vũ Hạo, ngươi đừng quên Huyền lão đã chính thức tuyên bố ngươi là người thừa vị Hải Thần Các chủ, thân phận hiện tại đã khác xưa, bất kể làm gì có ngươi tham gia đều phải thông qua chuyện an toàn của ngươi trước.

Hoắc Vũ Hạo mới tỉnh ra, thì ra vì chuyện này mà cảm thấy khó khăn.

- Thái viện trưởng, chúng ta đông người  cùng nhau hành động, mọi người đều là đệ tử nội viện, hẳn là không có nguy hiểm quá lớn.

Hoắc Vũ Hạo nói

Thái Mị Nhi nói:

- Ngươi cứ lung tung, chính vì đều là đệ tử nội viện nên càng nguy hiểm hơn. Tu vi các ngươi đều đã ngũ hoàn trở lên, phẩm chất hồn hoàn dĩ nhiên cao hơn, muốn tìm hồn thú thích hợp phải đi sâu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Vào trong đó thì mấy lão sư dẫn dắt các ngươi cũng chưa chắc được an toàn, ngươi phải biết rõ chứ.

Hoắc Vũ Hạo không biết làm sao, cũng vì học viện quá quan tâm hắn, nhưng hắn cũng thật rất cần hồn hoàn, huống chi còn Vương Đông Nhi dự định theo dõi Vương Thu Nhi.

Thái Mị Nhi suy tư một chút:

- Hay thế này đi, ta quay về Hải Thần đảo hỏi ý Huyền lão, nếu lão đồng ý thì không sao, lần này đi do Nhạc Huyên dẫn đầu, có hai người các ngươi đi theo ít nhất cũng phải thêm hai lão sư nữa.

Rời khỏi văn phòng phó viện trưởng, Vương Đông Nhi cười ngất:

- Ngươi xem, hiện tại trở thành cái chén sành, học viện cất kỹ cứ sợ vỡ, ha ha.

Hoắc Vũ Hạo cười nói:

- Nàng cũng đừng khiêm tốn, kế thừa tông chủ Hạo Thiên Tông, học viện dám không nghĩ đến an toàn của nàng sao? Thái viện trưởng cũng lo lắng chuyện không may nhất mà thôi, chỉ cần không gặp phải hồn thú 10v năm trở lên, chạy trốn cũng không phải không có khả năng.

Hai người lại trở về Hải Thần đảo, tìm tới phòng Bối Bối và Từ Tam Thạch.

Vừa vào cửa, bọn họ đều nghe những tiếng cười nói vui vẻ.

- Thái Đầu, ngươi cần phải chiêu đãi a! Tiêu Tiêu xinh đẹp như thế này mà lại chọn ngươi.

Từ Tam Thạch cười khằng khặc.

Hòa Thái Đầu cũng chẳng chịu kém

- Nhưng mà hoa khôi Nam Nam lại cắm trên cái mai rùa đen nhà ngươi thật là tiếc, Nam Nam hôm đó quả thật đừng có thèm đi với hắn, xem kìa bây giờ hắn đắc ý tới cái mũi cao hơn cái đầu rồi.

Torng phòng, Từ Tam Thạch nửa nằm nửa ngồi trên giường, Hòa Thái Đầu ngồi trên ghế, cả hai đấu khẩu. Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu đang dọn dẹp phòng, chẳng thèm để ý hai tên dở hơi.

- Các vị sư huynh sư tỷ

Hoắc Vũ Hạo vừa vào cửa liền reo lên.

Bốn người nhất thời nhìn qua, bất quá chỉ tập trung vào Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi lắc mình trốn sau lưng Hoắc Vũ Hạo, la lớn:

- Các ngươi nhìn cái gì, bộ chưa gặp à?

Từ Tam Thạch cười lớn:

- Gặp rồi gặp rồi, bất quá chỉ là gặp Vương Đông, chưa có gặp Vương Đông Nhi. Mỹ nữ không nên e thẹn, mau ra đây cho đại gia đùa giỡn một chút. Ai ui.

- Bộ da heo nhà ngươi

Giang Nam Nam ngắt một cái rõ đau lên lưng Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch vội vàng quay lại cười hiền lành:

- Vương Đông lừa chúng ta lâu như vậy cũng nên bị ghẹo một chút a! Ta không có ý khác, thế giới này chỉ yêu mỗi nàng thôi.

- Cút, lăn xa một chút

Giang Nam Nam tức giận đá hắn một cước, rồi ra sau Hoắc Vũ Hạo kéo Vương Đông Nhi ra.

- Đông Nhi, ngươi đẹp như vậy, ta thấy còn yêu, mắc cỡ cái gì a!

Giang Nam Nam thấp giọng cười nói.

Vương Đông Nhi cúi đầu, nói:

- Tứ sư tỷ, ngươi cũng nhạo ta.

Giang Nam Nam nói:

- Bây giờ rõ rồi, hai người các ngươi tình nhân thân thiết, kết quả tốt đẹp. Vũ Hạo, sau này chăm sóc Đông Nhi cho tốt, lỡ mà để nàng chạy mất, ngươi hối hận không kịp đó.

Hoắc Vũ Hạo nhe răng cười, không nói gì, may cái miệng lại là khôn ngoan nhất

Đúng lúc đó, trên lầu có tiếng Bối Bối

- Vũ Hạo và Đông Nhi à, đến đúng lúc lắm.

Bối Bối đi xuống, gương mặt xưa nay không khác, nhưng mọi người cũng rõ trong lòng hắn có biến hóa, rõ ràng rất nhạy cảm với ba cặp nhân tình trước mặt.

Tiểu Nhã đến nay bặt vô âm tín, không ai muốn đả kích hắn.

Bối Bối đi xuống, đứng giữa mọi người, nói:

- Hơn hai năm, chúng ta lại tề tựu, thật không dễ dàng. Còn vài tháng nữa đại tái lại diễn ra, dù ta biết mọi người tự tin, nhưng chúng ta không được sơ xuất. Về chiến lược không được đề cao địch nhân, nhưng chiến thuật phải cẩn thận. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ hoạt động một chút, để xem mấy năm nay mọi người tiến bộ ra sao.

Từ Tam Thạch nhảy lên, nói:

- Ta và Vũ Hạo một phe, Nam Nam nũa. Người khác ngươi cứ chọn.

Hầu như lần nào đối kháng, hắn và Bối Bối đều là đội trưởng, Từ Tam Thạch gian xảo dĩ nhiên tiên hạ thủ vi cường, bắt trước Hoắc Vũ Hạo.

Bối Bối nổi cáu:

- Thông minh nhỉ? Đi, tới đó rồi nói.

Đệ tử nội viện có khu vực chuyên biệt luyện tập thực chiến, không cần ra trường đấu ngoại viện. Đó là một sườn núi cao chừng trăm mét phía đông Hải Thần đảo.

Đỉnh núi san phẳng, là nơi có địa thế cao nhất trên đảo, diện tích khoảng đường kính 100m, nền phủ đá hoa cương, dày đến kinh ngạc.

Nội viện có quy định, nếu ai phá hủy võ trường sẽ phải mang đá hoa cương về sửa chữa, thành ra đệ tử luận bàn ở đây cũng không quá quyết liệt, chủ yếu chỉ để nghiên cứu hồn kỹ mới.

Bảy người cùng tiến ra võ trường, thì thấy ngoài đó đã có sẵn vài người.

Tổng cộng là bốn người, đều quen thuộc.

Trong sân là hai người đang luận bàn, chính xác là một rượt một chạy.

- Ê, ngươi là không phải nam nhi a! Chỉ biết chạy, quay lại đánh với ta.

Ngũ Trà la lên, trong tay là một luồng Kim Ô Chân Hỏa, hỏa trụ quét ngang, điện quang lóe ra xảo diệu tránh được.

Sở Khuynh Thiên cũng la ầm lên

- Trà nhi, nàng đừng có vô lý, cường công đánh mẫn công, lại còn Kim Ô Chân Hỏa nóng như cực hạn, bảo ta chính diện chống cự thì khác nào tự sát a, không phải nàng muốn mưu sát phu quân đó chứ?

- Ngươi là chồng của ai? Ta gả cho ngươi khi nào?

Cặp oan gia đang quần thảo giữa sân chẳng ai xa lạ, ngày đó đại hội kết thúc, ải thứ năm chẳng có ai ngu dại dám ra tay cướp dâu cặp này cả. Có Ngũ Trà tọa trấn, ai muốn ăn đòn chứ?

Còn hai người đứng ngoài sân quan sát, chính là Vương Ngôn và Hàn Nhược Nhược. Cả hai đang cười tươi, thỉnh thoảng liếc nhau vui vẻ.

- Vương lão sư. Hàn học tỷ.

Bối Bối đi đến chào hỏi hai người.

Vương Ngôn và Hàn Nhược Nhược cũng nhìn thấy họ, cùng nhau đứng lên.

Hàn Nhược Nhược không phản ứng gì, nhưng Vương Ngôn đỏ mặt.

- Các ngươi sao lại qua đây?

Vương Ngôn hơi thẹn thùng một chút, liền cười hỏi.

Bối Bối nói:

- Đại tái sắp diễn ra, mấy người chúng ta muốn luyện tập một chút, phối hợp với nhau.

Vương Ngôn giật mình:

- Ờ há! Thời gian mau quá, mới đó mà 5 năm rồi, các ngươi đều đã lớn. Ta còn nhớ rõ tràng cảnh năm xưa. Thật không ngờ tên nhóc Vương Đông lại là mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Vũ Hạo, không phải ngươi biết lâu rồi chứ? Còn gạt chúng ta, yêu sớm là không được đâu nha.

Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt:

- Ta cũng là người bị hại.

Vương Đông Nhi trừng mắt:

- Sao ngươi lại bị hại?

- Được rồi, nàng mới bị hại

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng sửa lời

Nhìn hai người thân thiết quyến luyến, Hàn Nhược Nhược cũng cười

- Hoắc Vũ Hạo, đừng quên chuyện hồn linh vẫn chưa nói cho chúng ta nghe.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Học tỷ yên tâm, hồn linh ta đã báo cáo cho Hải Thần các, không lâu nữa tin chắc sẽ đem ra thí nghiệm cho đệ tử nội viện, nhưng cụ thể ra sao thì ta không quyết được, chuyện đó do Ngôn viện trưởng phụ trách.

Vương Ngôn mắt lóe sáng

- Đây là một đề hoàn toàn mới, Ngôn viện trưởng bảo ta tối nay sang gặp hắn, có lẽ là bàn bạc chuyện này. Vũ Hạo, ngươi có sáng kiến rất tuyệt a!

Hoắc Vũ Hạo cười, nói:

- Chuyện này cũng không riêng ta, học viện sẽ nghiên cứu, ta chỉ là con chuột bạch đầu tiên mà thôi.

Hắn đã sớm nghĩ thông, mọi công lao nên quy về học viện là tốt nhất.

Vương Ngôn sâu sắc nhìn hắn. Là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu võ hồn của học viện Sử Lai Khắc, lão thừa biết phương hướng nghiên cứu của học viện là gì, nhưng cũng không cần vạch rõ trắng đen với Hoắc Vũ Hạo.

Bên kia, Ngũ Trà và Sở Khuynh Thiên cũng dừng tay, cùng nhau đi lại đây.