Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 359: Kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm – Hư Nhược (Trung)

Hòa Thái Đầu cũng không làm Hoắc Vũ Hạo thất vọng, nhờ sự trợ giúp từ Vận Mệnh Chi Quang, mặc dù không đến nỗi là bách phát bách trúng nhưng chỉ sau sáu lượt bắn, hai còn Hồn Thú trong tình trạng suy yếu bị bắn trúng đầu mà chết.

Trận chiến này nếu miêu tả sẽ thấy nó rất chậm nhưng thực tế từ khi Hoắc Vũ Hạo bắn ra Vận Mệnh Chi Quang, rồi sử dụng Hồn Kỹ Hư Nhược đến lúc con Hồn Thú cuối cùng ngã xuống cũng chỉ trong vòng vỏn vẹn có một phút. Kết quả trận đấu vô cùng bất ngờ, mười hai con Hồn Thú đều chết sạch. Trong đó có bốn con Độc Giác Ma Tê với tu vi hơn ba ngàn năm.

Hiện giờ, tâm trạng của Cung Trường Long đã không còn là đau lòng nữa mà là chết lặng.

Tuy số lượng Hồn Thú ở Đấu Hồn Khu không ít nhưng cấp bậc cao lại không nhiều, chỉ trong một trận chiến ngắn ngủi như vậy mà đã làm số lượng Hồn Thú bậc ngàn năm giảm đi 1/3. Sắc mặt của lão đã từ tái xanh chuyển sang màu đen u ám.

Ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ ở trên khán đài làm sao có thể nghĩ kết quả sẽ thành thế này?

Hoắc Vũ Hạo giương ánh mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chờ đợi lượt Hồn Thú thứ ba. Sau trận đấu với Độc Giác Ma Tê, hắn đã nghĩ ra một phương thức chiến đấu vô cùng độc đáo. Hắn thầm nghĩ phải chi có Từ đại ca ở đây thì quá tốt, bảo hắn gom đám Hồn Thú lại với nhau, sau đó dùng Huyền Minh Trí hoán đổi đầu Độc Giác Ma Tê đã được truyền vào Băng Bạo Thuật và kích nổ. Vậy thì có thể xử lý cả đám rồi.

- Thế nào? Còn kiểm tra nữa không? Các ngươi còn tiếp tục thí nghiệm nữa thì cả cái Đấu Thú Khu này đều bị các ngươi phá sạch.

Cung Trường Long tức giận nhìn về phía khán đài, gầm lên.

- Tiên viện trưởng, ta cũng là một trưởng lão dự bị, ta nghĩ mình có tư cách chất vấn Hải Thần Các, ta nghi ngờ các ngươi có suy nghĩ cẩn thận chưa mà dùng Hải Thần Lệnh để quyết định làm chuyện này. Các ngươi không thấy chỉ trong chốc lát mà gần hai mươi con Hồn Thú ngàn năm của ta đã chết cả rồi sao? Các ngươi xem, đã lãng phí bao nhiêu cái Hồn Hoàn rồi? Hệ Hồn Đạo các ngươi lo mà đền bù lại cho ta. Còn bây giờ, ta sẽ đến Hải Thần Các kiện các ngươi.

Cung Trường Long vừa nói xong liền đùng đùng nổi giận xoay người chuẩn bị bước đi.

Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ vội vàng nhảy từ khán đài xuống, chặn trước mặt lão.

Tiên Lâm Nhi nói với vẻ áy náy:

- Cung lão, ngài đừng nóng đừng nóng. Hôm nay đến đây thôi. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, là do chúng tôi đã không đánh giá được chính xác thực lực của bọn nhỏ. Đều là lỗi của chúng tôi. Chuyện hôm nay ta sẽ giải thích với Hải Thần Các sau. Mai mốt ta và Đa Đa sẽ chịu trách nhiệm đi bắt một đám Hồn Thú về trả lại cho ngài.

Cung Trường Long nghe thấy thế mới dễ chịu đi một chút.

- Cứ vậy đi, sau này các ngươi đừng có làm cái loại kiểm tra này nữa, nếu không Đấu Thú Khu của ta chắc bị phá tan tành mất. Đi đi, đi hết đi. Sau này hai tên nhóc kia là người Đấu Thú Khu tuyệt đối không chào đón.

Cung lão trừng mắt nói, sau đó xoay người đi khỏi. Để lại ba người Tiên Lâm Nhi với vẻ mặt gượng cười.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đã ngồi lại cùng chỗ với nhau, cả hai thấy Cung lão đùng đùng nổi giận bỏ đi liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra buổi kiểm tra hôm nay đã kết thúc rồi.

Cả hai đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nơi nơi đều la liệt thi thể Hồn Thú, ngay cả hai người bọn họ cũng có cảm giác như mình đang nằm mơ. Mười tám con Hồn Thú ngàn năm, trong đó còn có bốn con có tu vi hơn ba ngàn năm. Tất cả đều bị bọn họ gϊếŧ chết trong mười lăm phút đồng hồ. E là đệ tử nội viện bậc Hồn Vương cũng khó mà làm được chuyện này.

Phàm Vũ gượng cười nói:

- Hai viện trưởng, buổi thí nghiệm hôm nay phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Tiên Lâm Nhi cũng có chút khó coi, nói:

- Ngươi đến hệ Vũ Hồn gọi Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đến đây. Phần còn lại của thí nghiệm để cho mấy đứa Sử Lai Khắc Thất Quái tự đấu với nhau, ta muốn xem hai đứa nó có thể kiên trì trong bao lâu.

Những lời này bà nói rất lớn, chính là cố tình để Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu nghe thấy. Hai sư huynh đệ bọn họ liền gượng cười ngồi xuống thông qua Bình Sữa khôi phục Hồn Lực và minh tưởng để khôi phục lại Tinh Lực.

Hoắc Vũ Hạo phát hiện Tinh Thần Lực trong Tinh Thần Hải của mình khôi phục với tốc độ khá nhanh nhưng lượng Tinh Thần Lực trong Tinh Thần Hải thứ hai lại cực kỳ chậm, còn chậm hơn cả tốc độ ốc sên bò nữa, e là muốn khôi phục hoàn toàn ít nhất phải mất cả ngày minh tưởng. nói cách khác, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng Vận Mệnh Nhãn một lần mà thôi.

Hiệu suất làm việc của Phàm Vũ rất cao, sau khi có mệnh lệnh của Tiên Lâm Nhi, hắn lập tức chạy sang hệ Vũ Hồn mượn người, mười lăm phút sau, ba người Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đã có mặt ở trong Đấu Thú Tràng.

Từ Tam Thạch hôm nay có vẻ như gió xuân đã đến, vẻ mặt tươi cười hớn hở xấu xa vô cùng, Giang Nam Nam thì tĩnh lặng như nước, tuy không có duy trì khoảng cách xa cả mét với Từ Tam Thạch như trước kia nhưng vẫn khá cảnh giác với cái vẻ tràn đầy sắc xuân của hắn. Đây có lẽ là nguyên nhân chính làm Từ Tam Thạch hớn hở như vậy, ít nhất hai người bọn họ đã gần gũi hơn rất nhiều.

Bối Bối vẫn là vẻ nhã nhặn từ tốn như ngày đầu tiên gặp Hoắc Vũ Hạo, có điều từ ngày Đường Nhã rời khỏi học viện, hắn không còn vẻ tươi cười như trước đây, lúc nào hắn cũng mong sớm có kỳ nghỉ để đến thành Thiên Đấu thăm Đường Nhã. Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, mà Đường Nhã về nơi đấy một mình lại càng làm lòng hắn không yên. Có điều, lo thì lo, nhưng hắn vẫn phải chuyên tâm tu luyện, vì mục tiêu đã được đề ra sau cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, hết năm nay hắn và Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam phải tốt nghiệp ngoại viện và thi đỗ kỳ sát hạch đệ tử nội viện.

- Đại sư huynh, Từ đại ca, Nam Nam tỷ.

Hoắc Vũ Hạo vui mừng chào đòn ba người vừa đến. Từ ngày bế quan đến nay, hắn cũng không có dịp gặp lại mấy người Bối Bối.

Có điều, lúc này ba người Bối Bối đều đang bận kinh ngạc nhìn mọi thứ bên trong Đấu Thú Tràng, khắp nơi la liệt xác Hồn Thú, có nguyên vẹn, có bị đứt lìa, lại còn hố to hố nhỏ được tạo ra từ Băng Bạo Thuật nữa.

- Tiểu sư đệ, chuyện gì thế này?

Bối Bối hỏi.

Không đợi Hoắc Vũ Hạo giải thích, viện trưởng Tiên Lâm Nhi đã trầm giọng nói:

- Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, bây giờ ta giao cho ba ngươi một nhiệm vụ. Đánh bại Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Lập tức ra tay. Nếu thua ta sẽ đề nghị hệ Vũ Hồn tăng độ khó trong kỳ sát hạch đệ tử nội viện của ba người các ngươi.

- Hả?

Ba người Bối Bối kinh ngạc hô to.

Phàm Vũ bổ sung.

- Đây cũng là một buổi kiểm tra dành cho Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Các ngươi thấy mấy cái xác Hồn Thú kia chứ? Tất cả đều bị hai người bọn họ gϊếŧ chết. Lập tức bắt đầu.

Bối Bối nghe xong liền liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, khóe mắt như phóng ra tia điện màu lam. Hắn tuy không hiểu tại sao học viện lại đưa ra nhiệm vụ này nhưng chắc chắn các thầy cô sẽ không làm hại Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Những chuyện học viện làm đều có nguyên nhân của mình cả.

- Tiểu sư đệ, cẩn thận.

Vừa dứt lời, trên người hắn đã bắn ra một tầng sấm sét, cánh tay phải lập tức thay đổi, một lớp vảy rồng màu lam tím không ngừng lan rộng, kéo dài đến tận ngực trái đi xuống eo. Kế đó, hắn lách người đánh móc sau gáy Hoắc Vũ Hạo.

Phản ứng của Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam tuy chậm hơn một chút nhưng cũng ngay lập tức phóng thích ra vũ hồn của mình. Từ Tam Thạch xông về phía Hòa Thái Đầu, Giang Nam Nam nấp sau người hắn. Có sự che chắn của Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, e là Hồn Đạo Khí muốn bắn trúng hắn cũng khó.

Tuy trận đấu này được bắt đầu một cách vội vàng nhưng ba người Bối Bối đều được rèn luyện chiến đấu hàng ngày nên nháy mắt đều hòa nhịp với tốc độ chiến đấu. Cả ba đều nhằm vào mục tiêu thích hợp mà tấn công.

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng gượng cười, đối thủ của hắn là Đại sư huynh, không hiểu sao hắn lại có cảm giác bó chân bó tay, gượng gạo không hành động được, không phải vì Hồn Lực và Tinh Thần Lực của hắn chỉ mới khôi phục được một chút mà vì mối quan hệ giữa hắn và Bối Bối.

Từ ngày hắn gặp Bối Bối, Đại sư huynh không giúp đỡ thì cũng quan tâm chăm sóc hắn, nếu không làm sao hắn có được cuộc sống yên ổn ở những ngày đầu nhập học được. Tuy trận đấu này chỉ là luận bàn nhưng hắn muốn thẳng tay xuất chiêu cũng rất khó.

Khi thấy Bối Bối xông thẳng về phía mình, Hoắc Vũ Hạo lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phủ xuống người Hòa Thái Đầu, và vận dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ lùi nhanh về sau, hi vọng có thể kèo giãn khoảng cách với Bối Bối.

Tuy nhiên, kinh nghiệm chiến đấu của Bối Bối vô cùng phong phú, bản thân hắn còn là Đại sư huynh ở Đường Môn, đối với tuyệt học của Đường Môn, hắn có thể nói là cực kỳ rõ ràng.

Một tiếng sét nổ từ đâu vang lên, Lôi Đình Long Trảo chộp thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo. Lôi điện chưa đến gần mà Hoắc Vũ Hạo đã cảm thấy toàn thân tê dại, rõ ràng tu vi của Bối Bối lại tăng mạnh rồi. Uy lực của Lôi Đình Long Trảo chẳng những tăng lên mà phạm vi bao phủ cũng được mở rộng.

Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, Tinh Thần Tham Trắc lập tức tìm thấy điểm yếu trong Lôi Đình Long Trảo, tức thì tay trái hắn liền sử dụng Khống Hạc, tay phải Cầm Long, vừa lôi vừa đẩy, gạt Lôi Đình Long Trảo sang một bên.

- Hả?

Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cũng nhờ hành động ngăn cản này của Hoắc Vũ Hạo mà hắn đã rút ngắn được khoảng cảnh với tiểu sư đệ của mình, tay phải giơ lên, Long Trảo chộp thẳng xuống đầu vai Hoắc Vũ Hạo. Kỹ năng hắn vừa sử dụng dĩ nhiên cũng là Khống Hạc Cầm Long.

Xét về mặt tu vi, Bối Bối hơn Hoắc Vũ Hạo đến mười cấp, thế nên, lực hút vừa xuất hiện đã khiến Hoắc Vũ Hạo lảo đảo đứng không vững. Cho dù lúc này hắn đang ở trong trạng thái đầy đủ sức lực cũng khó mà bù đắp được sự chênh lệch tu vi này. Thế nên, dù hắn đã có Tinh Thần Tham Trắc, cũng rất khó khăn mới né tránh được.

Lúc này Hòa Thái Đầu ở bên kia đã bộc lộ ra mặt mạnh mẽ của mình, ban nãy lượng Hồn Lực bị tiêu hao của hắn ít hơn Hoắc Vũ Hạo nhiều, lúc này có Tinh Thần Tham Trắc chỉ dẫn, căn bản hắn không phải hao phí quá nhiều Tinh Thần Lực, mà cộng với Hồn Lực đã khôi phục hơn 80%, hắn hoàn toàn phát hết được tác dụng của chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài. Tuy nhiên, lát sau, hắn dần dần không thể áp chế Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam nữa, không những thế mà còn bị dồn ép nữa.