Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 328: Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm (Thượng)

Vừa nhắc tới việc Thi Bạo lần trước, Vương Đông cùng Tiêu Tiêu đều biến sắc. Chỉ một gã Hồn Vương, vậy mà có thể làm cả chiến đội Sử Lai Khắc bọn hắn gần như bị diệt. Nếu nổ chết một người thì không sao, nhưng ngay cả người có thực lực mạnh như Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành mà cũng đều bị thương nặng. Trong các trận đấu sau, cả hai người bọn họ đều đã bộc lộ rõ ràng cường giả tu vi Hồn Đế là mạnh như thế nào. Khi đó bọn họ đã thấy Tà Hồn Sư quá mức khủng bố, không ngờ Hoắc Vũ Hạo nhờ vào một kỹ năng từ Hồn Cốt cũng có thể có được năng lực tương tự.

Băng Bạo Thuật và Thi Bạo có chút giống nhưng cũng có chút khác biệt. Thi Bạo là trực tiếp làm nổ thi thể, nhưng muốn làm nổ thì cần phải có độc tố làm mồi dẫn. Ban đầu, sứ giả Tử Thần đã sớm rải kịch độc ở trong sơn động nên những người chết kia đều là bị nhiễm độc mà nổ tung. Vì phụ thuộc chất dẫn nên Thi Bạo không thể khống chế được thời gian bạo phát. Nhưng Băng Bạo Thuật có tiên tiến hơn một chút, không những có thể khống chế được thời gian nổ mà còn có thể đóng băng đối thủ. Vì thế nên khi Băng Bạo Thuật xuất hiện trong phòng đấu giá Tinh Quang, nó mới được được coi trọng như vậy.

Đương nhiên, cũng bởi Băng Bạo Thuật rất bá đạo nên nếu không có Cực Hạn Chi Băng ngăn cản thì không thể chịu được sự phản phệ của Băng Bích Hạt. Thế nên khối Hồn Cốt này mới có cơ hội lọt vào tay Hoắc Vũ Hạo được. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng, uy lực lại vượt ra khỏi dự đoán của hắn, uy lực phát nổ của hồn thú vạn năm quả thật còn mạnh hơn một kích cực mạnh của Mã Tiểu Đào nữa.

- Ngươi định dọa chết lão già như ta sao?

Đúng lúc này từ xa truyền đến giọng nói của Huyền Lão.

Từ nãy giờ lão vẫn đứng ở gần đấy quan sát ba người Hoắc Vũ Hạo. Khi hắn thấy ba người Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lui vào rừng cây để ẩn thân theo hồn kỹ Mô Phỏng, lão đã bớt lo đi một chút. Vậy mà không ngờ tích tắc sau lại xuất hiện một vụ nổ lớn như vậy.

Ngay khi vụ nổ ấy xuất hiện, trái tim Huyền lão bị dọa suýt nữa nhảy ra ngoài. Nhờ kinh nghiệm chết tiệt lần trước nên lão đặc biệt nhạy cảm với những tiếng nổ dạng như thế này, hơn nữa lão biết rõ Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có ý nghĩa như thế nào đối với học viện Sử Lai Khắc. Ba đứa nó chính là ba Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh đấy!

Vì vậy, việc đầu tiên lão làm là tức tốc chạy đến, khi thấy ba người Hoắc Vũ Hạo mặt xám như tro nhưng cũng không bị thương tích gì, kế đến nghe thấy Hoắc Vũ Hạo nói rõ tình hình, lão mới đi ra trút hết bực tức trong lòng.

- Huyền lão.

Ba người Hoắc Vũ Hạo vội vàng hành lễ.

Huyền lão cầm hồ lô rượu của mình gõ nhẹ vào đầu Hoắc Vũ Hạo một cái, khiến Hoắc Vũ Hạo lè lưỡi.

- Tên nhóc chết tiệt này, đừng có đùa với lửa chứ. Người dùng băng tự bạo như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì khi trở về ta làm sao ăn nói với Mục lão đây? Ngươi lúc trước cũng không có thử qua, vậy mà dám sử dụng, nếu chẳng may không thể khống chế hồn kỹ mà đứng quá gần bị nổ chết thì làm sao? Đừng nói với ta là ngươi có thể không chế uy lực của nó đấy nhé!

Hoắc Vũ Hạo có chút oan ức nói:

- Vì con không tìm được hồn thú vạn năm nào để thử trong học viện thôi mà!

- Ặc.

Cái này cũng đúng, học viên Sử Lai Khắc không phải không có hồn thú vạn năm, nhưng chúng đều là nguyên liệu cực kỳ trân quý để nghiên cứu, làm sao có thể dễ dàng đưa cho hắn thử nghiệm được.

Đúng lúc này, ánh mắt Huyền lão đột nhiên trở nên lạnh lùng, lão quay đầu nhìn về phía vừa xảy ra vụ nổ.

Một thân thể cường tráng loạng choạng bò dậy. Bước đi tập tễnh của nó cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

Thân thể cao lớn chằng chịt vết thương kia đúng là con gấu lớn ban nãy. Không ngờ con gấu này lại có bộ lông màu vàng nhạt rất hiếm thấy, chẳng qua hiện tại lại đang nhuốm màu đỏ sậm của máu. Một cái cẳng tay đã biến mất, thậm chí còn đứt gần tới bả vai, trên người cũng có không ít chỗ vẫn đang chảy máu. Vậy mà đôi mắt màu xanh lục vẫn lộ ra vẻ bình thản.

Có thể thấy cánh tay của con gấu lớn này cực kỳ dài, có thể dài hơn hai thước, cơ thể đang đung đưa di chuyển. Tuy rằng máu thịt dưới bụng đã muốn lòi ra hết nhưng khí huyết lại như không giảm chút nào.

- Đây là con gấu ban nãy?

Tiêu Tiêu giật mình nói.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo giải thích về Băng Bạo Thuật, cả ba cứ tưởng con gấu lớn kia đã bị đánh thành tro bụi rồi chứ. Dù sao thì Hoắc Vũ Hạo cũng không biết Băng Bạo Thuật lại có uy lực như vậy, nên mắc sai lầm là chuyện bình thường. Không ngờ, con gấu lớn kia vẫn không có nổ chết mà chỉ bị mất một cánh tay.

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã trốn ở tít đằng xa thế nhưng cũng cảm nhận được khí tức hủy diệt mạnh mẽ vô cùng, lỗ tai hắn đến lúc này vẫn còn nghe thấy mấy tiếng ong ong. Vậy mà con gấu lớn kia lúc đó đang ở sát một bên mà lại chỉ bị đánh nát một cánh tay, cuối cùng vẫn không chết.

Cái này phải cần lực phòng ngự lớn thế nào mới có thể làm được đây? Khó trách nó chỉ có tu vi ngàn năm lại không hề sợ hãi con Hổ Ma Miêu có tu vi vạn năm. Đây chính là bằng chứng rõ nét nhất cho thấy sự chênh lệch giữa các loài. Ví như rồng con nhưng vẫn có thể so sánh được với thằn lằn trưởng thành.

Hiện giờ, ba người Hoắc Vũ Hạo có thể hoàn toàn khẳng định dù ba người bọn hắn có liên thủ cũng không đánh thắng con gấu này. Những đòn công kích của bọn họ e là chẳng có cái nào có thể phá vỡ được phòng ngự của nó. Trừ phi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Băng Bạo Thuật đông cứng nó lại, nếu không bọn họ một chút cơ hội chiến thắng cũng không có.

- Ồ, Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Loại hồn thú này sao lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được chứ?

Dáng vẻ con gấu kia lúc này vô cùng thê thảm, hơn nữa nó còn thuộc loại hồn thú hiếm thấy nên ba người Hoắc Vũ Hạo mới không nhận ra. Nhưng Huyền lão là người dày dặn kinh nghiệm, nên chỉ cần liếc mắt nhìn đã gọi ra được tên nó.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng, đây là loại hồn thú có thể xưng là một trong những loài mạnh mẽ nhất khi chiến đấu trong rừng rậm.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo trở về học viện Sử Lai Khắc đã đặc biệt nghiên cứu về Thập Đại Hung Thú. Trong hắn nhớ, trong Thập Đại Hung Thú hình như cũng có tên của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Nói như vậy, thực lực của hồn thú đều có tính khuynh hướng, sở trường riêng. Ví dụ như khuynh hướng tốc độ, khuynh hướng công kích, hay khuynh hướng phòng ngự. Như Hồ Ma Miêu lúc nãy chính là có khuynh hướng tốc độ, lực công kích của nó đều dựa vào tốc độ để phát ra.

Mà Ám Kim Khủng Trảo Hung lại là một hồn thú thiên tài am hiểu cả công kích lẫn phòng ngự, đúng là một dạng hỗn hợp. Màu vàng nhạt trên bộ lông của nó chứng tỏ nó có lực công kích rất mạnh, cộng thêm đôi tay khủng bố càng làm cho lực công kích của nó thêm khủng khϊếp. Nghe nói thực lực của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng mạnh nhất có thể so sánh được với thực lực của rồng trưởng thành. Một cường giả của rừng rậm mà lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đây không phải là hiếm thấy thì là gì nữa?

Tuy rằng con Ám Kim Khủng Trảo Hùng trước mắt đã bị thương nặng nhưng vẫn cực kỳ nhạy bén, lời nói của Huyền Lão nó cũng không bỏ sót từ nào. Vì vậy, nhất thời nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, nhưng nó cũng ngừng lại mà không tiến lên nữa. Mới vừa rồi đã bị đòn đau như vậy khiến lòng tự tin của nó bị đả kích, giống như chim sợ cành cong.

Huyền Lão mỉm cười nói:

- Lão phu cuối cùng cũng không phải sợ hãi vô ích, xem ra may mắn của chúng ta đã trở lại. Nó không những thích hợp mà còn vượt xa dự tính của ta, vậy để ta ra tay thôi.

Lão cũng không dám để ba người Hoắc Vũ Hạo đánh với Ám Kim Khủng Trảo Hùng nữa. Lực công kích của loại hồn thú này cực kỳ khủng bố, với thực lực của ba người Hoắc Vũ Hạo thì nó chỉ cần đập một cái là chắc chắn chết tươi.

Huyền lão vừa dứt lời đã lách mình đến trước mặt Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Độ nhạy cảm và sự phản ứng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cũng nhanh không kém, mặc dù dưới tình huống đang bị trọng thương nhưng mỗi bước tiến công hay phòng thủ vẫn rất tự nhiên.

Một tầng ánh sáng màu vàng nhạt toát ra từ bộ lông của nó, tầng ánh sáng này cũng không có phóng ra ngoài mà cô động lại trên từng sợi lông. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được những sợi lông màu vàng kia dựng lên chỉ trong nháy mắt, nó trông giống hệt như những cây chông bằng sắt thép vậy. Đồng thời, một cánh tay còn lại của con gấu vung lên, đập thẳng xuống người Huyền lão.

Lúc đầu, con gấu vốn là có hai cái chân trước nên rất khinh địch, nhưng sau khi bị ba người Hoắc Vũ Hạo đánh cho bị thương thì không còn dám khinh thường nữa. Nó vung trảo lên, cái trảo biến lớn gấp ba so với lúc trước. Lúc đầu nó chỉ khoảng hai thước mà giờ đã biến lớn thành sáu thước. Lợi trảo to lớn lóe lên màu vàng nhạt rồi đánh thẳng về Huyền lão. Từ xa nhìn lại rất có lực, chỉ sợ một khối đá cứng nếu bị đánh trúng cũng sẽ bị đập cho tan nát thành bốn năm mảnh!

Đáng tiếc, đó không phải là khối đá mà lại là Huyền lão. Cho dù là Ám Kim Khủng Trảo Hùng cấp cao thì cũng chưa hẳn là đối thủ của Huyền lão nữa, nói gì tới con gấu chỉ có tu vi mấy ngàn năm này.

Huyền lão chăm chú nhìn nó, ánh sáng màu vàng vừa lóe lên đã biến mất, thân thể của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm vẫn không hề nhúc nhích. Có thể thấy rõ ràng, các chân của nó đã hoàn toàn lún sâu vào lòng đất.

Huyền lão mỉm cười, đánh một chưởng xuống đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Sau đó "bụp" một tiếng, toàn bộ khung xương của Ám Kim Khủng Trảo Hủng liền run động một trận, không ngờ tất cả đều đã bị chấn nát thành từng khúc.

- Tiêu Tiêu.

Huyền Lão hét lớn một tiếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD

Tiêu Tiêu sao lại không biết Huyền lão đang muốn làm gì. Cô bé vội vàng chạy đến cạnh Huyền lão, Huyền lão rút ra một thanh đao sắc bén đưa cho cô bé, đồng thời xé lớp lông sau gáy của con gấu kia. Tiêu Tiêu dùng hết sức lực đâm thẳng xuống, mất sức ba bò chín trâu mới có thể đâm xuyên qua lớp da dày kinh khủng của nó.

Tiêu Tiêu thật nghi ngờ nếu không có Huyền lão ở đây thì con Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia có nằm rạp dưới đất chờ chết, không biết cô có thể đâm thủng lớp da nó được không nữa.

Một cái Hồn Hoàn màu tím nương theo sự tử vong của Ám Kim Khủng Trảo Hùng xuất hiện.

Huyền lão đứng bên ngoài quan sát, nói:

- Đại khái khoảng trên dưới hai ngàn năm, với tu vi của con cộng thêm hai khối Hồn Cốt phụ trợ có lẽ dư sức hấp thu. Bắt đầu đi.

- Tạ ơn sư phụ.

Tiêu Tiêu vui mừng khoanh chân ngồi xuống, lập tức bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Hồn Hoàn màu tím hóa thành một luồng sáng chui vào cơ thể cô bé, cả người Tiêu Tiêu nháy mắt được một tầng ánh sáng màu tím bao phủ.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này cũng đã chạy đến nhìn Tiêu Tiêu với vẻ hâm mộ. Tìm Hồn Hoàn tuy về mặt niên hạn rất quan trọng nhưng chủng loại hồn thú cũng không kém. Một Hồn Hoàn đến từ Hồn Thú cực mạnh dĩ nhiên Hồn Kỹ chắc chắn sẽ không tầm thường.