Edit: Snowdrop_88
***
Tuy rằng man di bị tàn sát hầu như không còn, nhưng thành trì biên tái cũng không tốt đi nơi nào, xem như hoàn toàn thành một mảnh phế tích.
Hà Trung Nhi chỉ có thể mang theo Đường Hoan tạm thời đến Tần gia đặt chân.
Khoảng cách từ kinh thành đến nơi này xa nhau vạn dặm, những nhóm quan to hiển quý đó thậm chí cũng không biết biên tái đến tột cùng trải qua chiến tranh thảm thiết như thế nào, chỉ loáng thoáng nghe nói biên thành đã thất thủ, bệ hạ ngự giá thân chinh đã bỏ mình!
Ở thời điểm Đường Hoan còn sốt cao không lùi, toàn bộ kinh thành cũng đã bắt đầu treo lụa trắng, cử hành quốc tang.
Không cần nhiều lời, phía sau màn này khẳng định có bút tích của lão Nhϊếp Chính Vương.
Sớm tại thời điểm Đường Hoan đi biên quan, Phượng Dạ cũng đã muốn đi theo.
Nhưng lão Nhϊếp Chính Vương là người phương nào, lão chấp chưởng toàn bộ Phượng gia vài thập niên, dạng sự tình khó giải quyết gì không từng gặp qua, dạng ngạnh tra gì không từng gặp được?
Tôn tử này là lão tỉ mỉ bồi dưỡng ra để làm người thừa kế của Phượng gia, nói cách khác, Phượng Dạ không chỉ là Phượng Dạ, càng là rối gỗ trong tay để lão giật dây!
Muốn chạy đến biên quan cứu người, không dễ dàng như vậy!
Phượng Dạ sớm đã bị giam lỏng, ngay cả Phượng Đức cũng bị giam.
Biết tin tức Đường Hoan chết đã truyền khắp toàn bộ kinh đô, lão Nhϊếp Chính Vương mới sai người đem Phượng Dạ thả ra.
Phượng Dạ thả ra phản ứng đầu tiên là đi biên cương, thời điểm sai người chuẩn bị ngựa, lão quản gia đi đến tất cung tất kính nói:
"Thiếu gia, lão thái gia nói, ngài không cần tốn nhiều tâm cơ chạy đến biên cương, bệ hạ đã băng hà."
Phượng Dạ mới vừa được thả ra đối với tình thế hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghe được hai chữ "băng hà".
Không thể tin tưởng gắt gao nhìn thẳng lão quản gia "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Vừa rồi ngươi nói ai băng hà?"
"Bệ hạ đã băng hà, hiện giờ các triều thần đang thương nghị lập ai làm tân đế? Mà ngài, cũng là một người được chọn!"
Phượng Dạ chỉ cảm thấy bên tai oanh một tiếng.
Tức khắc toàn bộ thế giới yên tĩnh, cái gì cũng đều không nghe được, cái gì cũng đều không cảm giác được.
Lão quản gia nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng không có biện pháp, lão thái gia làm việc từ trước đến nay thật tuyệt tình, nửa điểm đường sống đều không lưu cho người!
Đây hẳn là thiếu niên lần đầu tiên thích một người như vậy đi, nếu không, cũng sẽ không ở trước mặt một hạ nhân như hắn biểu hiện thất thố như thế.
Nhưng không có cách nào, ở Phượng gia loại địa phương quyền cao chức trọng này, tình cảm là đồ vật xa xỉ nhất!
...
Phượng Dạ ở ngự thư phòng ước chừng ngây người hai ngày hai đêm.
"Hoàng thúc, ngươi thật là người tốt nhất trên đời này!"
"Hoàng thúc, ta có một cái kinh hỉ nhỏ muốn tặng cho ngươi!"
"Hoàng thúc muốn ăn mì trường thọ ta làm sao?"
Rõ ràng ngự thư phòng này to như vậy trống rỗng một mảnh, nhìn không ra bóng người nào, nhưng bên tai hắn lại không ngừng có tiếng vọng âm thanh của vật nhỏ kia.
Âm thanh sung sướиɠ đến cực điểm, nhẹ nhàng đến cực điểm, phảng phất không có bất luận ưu sầu gì.
Chỉ là trong nháy mắt, bên tai lại phảng phất có thể nghe được tiếng "hắn" khóc...
"Cho nên hoàng thúc hẳn là vẫn có một chút thích ta, chẳng qua cùng quyền thế so sánh, ta không quan trọng như vậy mà thôi..."
"Hoàng thúc, nếu ta là nữ tử thì sao? Nếu ta là nữ tử, ngươi có thể cùng ta ở bên nhau hay không?"
"Lời đồn đãi phố phường liền quan trọng như vậy sao?"
"......"
Phượng Dạ chỉ cảm thấy đau lòng đến độ sắp bị bóp nghẹt.
Tiếng khóc của "hắn" phảng phất vẫn luôn ở bên tai nấn ná, mang theo ủy khuất vô cùng.
"Chủ thượng, ngài nên nghỉ một chút, nếu không thân thể sẽ chịu đựng không nổi." Đã liên tục hai ngày hai đêm mắt đều không khép lại một chút, Phượng Đức ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy có chút kinh hãi.