Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 656: Hoàng thúc, tha mạng (68)

Edit: Snowdrop_88

***

"Thân là thôn trưởng, ta không đồng ý các ngươi rời đi, ngươi hỏi những người khác một chút, các nàng cũng không đồng ý." Đại tỷ béo thập phần cường thế mà nói.

Đường Hoan:...

Nàng xem người quả nhiên chưa từng nhìn lầm!

MMP!

Nàng có phải hay không đối với mặt nhân tính âm u hiểu biết quá nhiều!

Thấy Đường Hoan trầm mặc, đại tỷ béo lại bắt đầu khuyên nhủ "Tiểu Hoan a, ngươi ở trong thôn cũng đã lâu như vậy, biết thôn chúng ta nam nhân thiếu, nếu các ngươi trời xui đất khiến tới nơi này, đi ra ngoài lại ngàn khó vạn hiểm, thanh thản ổn định lưu lại nơi này không tốt sao?"

Địa phương xó xỉnh này, trăm năm mới khó có thể gặp được một nam nhân anh tuấn như vậy!

Nữ nhân trong thôn có ai không muốn tới gần Phượng Dạ một chút!

Nàng lại không phải chỉ vì chính mình mà đem người lưu lại, nàng là vì nữ nhân toàn thôn!

Hơn nữa đến lúc đó mấy chục nữ nhân hầu hạ một mình hắn, còn có người giúp hắn nuôi nhi tử, nói như thế nào Phượng Dạ cũng không mệt a!

Đại tỷ béo nghĩ như thế, liền càng thêm cảm thấy đúng lý hợp tình.

Đường Hoan nhìn quanh bốn phía một chút, quả thực cảm thấy tiết tháo rớt đầy đất.

Cho nên đem Phượng Dạ lưu lại là tính toán nhiều nữ nhân như vậy cùng nhau dùng chung hắn!?

Đường đường Nhϊếp Chính Vương!

Hắn không nhớ tới việc trước kia còn tốt, một khi nhớ tới, sợ sẽ gϊếŧ chết các ngươi!

"Nhưng chúng ta ở bên ngoài còn có thân nhân, có chuyện quan trọng phải làm! Vì cái gì phải ở lại chỗ này! Suy bụng ta ra bụng người..."

Không cần phải suy bụng ta ra bụng người.

Đường Hoan lời còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.

"Nếu các ngươi một hai phải rời đi, vậy đừng trách dì Lý đối với ngươi không khách khí! Ngươi cùng cha ngươi từ hôm nay trở đi liền ở nhà đợi, nơi nào cũng không được đi, ta sẽ sai người đem đồ ăn đưa lại đây cho các ngươi, chừng nào ngươi nghĩ thông suốt không đi nữa thì sẽ được thả ra."

Loại đồ vật như nhân tâm này, phức tạp nhất.

Có chút người ngươi không thể nói hắn là ác nhân, bọn họ chỉ là ngu muội vô tri, ở địa phương luật pháp quản thúc không đến ngang ngược cường thế mà thôi.

Một đám phụ nhân kia từ trong viện đi ra, còn thật sự để lại người canh giữ ở cửa.

Đường Hoan có chút đau đầu mở cửa phòng ra, muốn đi vào nghỉ một chút.

"Ngao nha ngọa tào!"

Vừa mở cửa ra đã bị Phượng Dạ vừa vặn dọa tới, hắn thẳng tắp đứng ở phía sau cửa, Đường Hoan thiếu chút nữa sợ tới mức ngất xỉu.

Đường Hoan thở ngắn than dài, vậy phải làm sao bây giờ?

Phượng Dạ thập phần trấn định nói với nàng "Có cái gì phải thở ngắn than dài, muốn giải quyết chuyện này chẳng lẽ không phải thực dễ dàng sao?"

"Ngươi có biện pháp?" Đường Hoan phảng phất nhìn thấy hy vọng ở trước mắt mình từ từ dâng lên.

Phượng Dạ trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý hung ác  "Tìm một cơ hội, đem các nàng đều độc chết."

Đường Hoan quả thực trừng đôi mắt cẩu ngốc, cảm thấy hy vọng của mình nháy mắt tan biến...

Mẹ ngươi!

Ngươi hiện tại là thiểu năng trí tuệ đầu óc bị hỏng!

Vì cái gì còn hung tàn như vậy?

Phượng Dạ từ trong ống tay áo lấy ra một miếng vải nhỏ, bên trong miếng vải kia có mấy lá cây khô quắt.

Hắn không ngừng cố gắng nói "Loại thảo dược này có kịch độc, độc chết các nàng!"

Đường Hoan tiếp tục trừng đôi mắt cẩu ngốc:...

MMP!

Nàng cho rằng hắn chỉ là nói nói mà thôi, không nghĩ tới thế nhưng hung khí gϊếŧ người hắn cũng đã chuẩn bị tốt!

Này mẹ nó khi nào có thảo dược này, lại còn tùy thân mang theo, chẳng lẽ là tính toán khẽ meo meo độc chết nàng?

Đường Hoan nhịn không được liền đánh cái rùng mình, sợ tới mức cả người đều nổi da gà!

"Đừng đừng đừng, vẫn là đừng hung tàn như vậy! Mọi việc hảo hảo nói!"

Đường Hoan vội không ngừng vươn tay ra, đem một miếng vải nhỏ bọc lấy mấy thảo dược kia cất vào trong túi mình.