Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 620: Hoàng thúc, tha mạng (32)

Edit: Snowdrop_88

***

"Bằng không... ta nhất định phải chết. Tiểu tỷ tỷ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm làm đao phủ sao?" Đường Hoan cũng chỉ kém không ôm đùi Hà Trung Nhi mà gào khóc.

Không cần cùng nàng nói đến loại đồ vật như tiết tháo.

Tiết tháo là cái gì?

Không tồn tại!

Hà Trung Nhi: "......"

Tiểu nha đầu này quả thực đổi mới ấn tượng của nàng đối với quý nữ kinh thành.

Không phải nói thiên kim khuê các kinh thành đều ưu nhã hào phóng, cử chỉ hành sự có chừng mực sao?

Cái túng hóa này rốt cuộc là từ đâu chạy ra?

...

"Không cần ta đưa ngươi về nhà?"

Thời điểm rời thành môn một dặm, Đường Hoan một hai nháo phải xuống ngựa, nói là chính mình có thể tự trở về.

Hà Trung Nhi không lay chuyển được nàng, chỉ có thể đem người từ trên ngựa xách xuống.

"Ngươi là thiên kim tiểu thư trong phủ nhà ai?" Hà Trung Nhi không cho rằng tiểu nha đầu nữ giả nam trang này xuất thân bình thường, phải biết rằng vải dệt trên người nàng đều là thiên kim vạn kim khó mua, cho dù là nhà triều thần bình thường cũng không mua nổi.

Xuất thân tất nhiên không phú thì quý.

"Ta là Hà Trung Nhi chi nữ của Phiêu Kị đại tướng quân, về sau có cơ hội ta có thể tới trong phủ tìm ngươi chơi."

Nàng ở biên quan nhiều năm như vậy, thật vất vả trở lại kinh thành, nhóm quý nữ ở kinh thành thật sự là không hợp với nàng.

Nha đầu trước mắt này tuy rằng đầu óc có khả năng không tốt lắm, nhưng ít nhất không bày ra dáng vẻ kệch cỡm.

Cùng nàng nói chuyện còn rất có ý tứ, về sau có thể thâm giao một chút.

Đường Hoan nào dám đem thân phận của mình nói cho nàng.

"Ta không phải thiên kim tiểu thư gì, có duyên sẽ tự gặp lại!"

Hà Trung Nhi trong nháy mắt mộng bức.

Nàng đây là bị người cự tuyệt?

Nàng đã đem thân phận chi nữ Phiêu Kị đại tướng quân của mình bày ra, cư nhiên vẫn bị người cự tuyệt?

"Thân phận của ngươi không thể lộ ra?" Chỉ một chút Hà Trung Nhi cơ hồ đã đoán được điểm mấu chốt.

Đường Hoan vội không ngừng gật đầu "Ân ân, cho nên có duyên lại gặp nhau đi!"

Nữ hiệp, chỉ mong thời điểm hai ta có duyên lại gặp nhau ngươi sẽ không cầm đao bổ ta!

Hà Trung Nhi là nữ tử cực kỳ tiêu sái, một khi đã như vậy nàng cũng không bắt buộc, trực tiếp lên ngựa...

Đường Hoan đi một hồi lâu mới đi đến cửa thành.

Tiểu hoàng đế này thân mình thật mảnh mai, toàn bộ sau lưng đều là mồ hôi, đi thêm một đoạn đường ngắn, trên mặt tất cả cũng đều là mồ hôi, nhìn qua muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.

Phượng Dạ mặc một bộ áo gấm màu nguyệt bạch đứng ở cửa thành lẳng lặng nhìn vật nhỏ càng đi càng lại gần.

Hôm nay ánh trăng phá lệ sáng ngời, dưới ánh trăng càng làm nổi bật vẻ thanh dật thoát tục của hắn, phảng phất như tiên nhân đạp trăng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó cũng tạo nên một phong cảnh đẹp.

Đường Hoan theo bản năng liền xem ngây người.

Nghiêng ngả lảo đảo theo phương hướng hoàng thúc đứng mà chạy tới, sau đó trực tiếp nhào vào trong l*иg ngực hoàng thúc liền bắt đầu gào khóc.

"Hoàng thúc, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi!"

Người quả nhiên là không thể rớt tiết tháo!

Bởi một khi bắt đầu rớt tiết tháo, loại chuyện ôm đùi này liền thành thói quen!

Phượng Dạ ngửi được một thân đầy mùi mồ hôi của Đường Hoan, thập phần ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.

"Hoàng thúc, ngươi xem, ta nơi này bị thương. Nơi này cũng bị cọ trầy da. Còn có nơi này, nơi này......"

Đến cuối cùng rốt cuộc oa một cái khóc thành tiếng, ủy khuất ba ba mà nói "Ta không bao giờ làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa!"

Phượng Dạ xem nàng một bộ dáng không có tiền đồ như vậy, nguyên bản hoài nghi đối với nàng dần dần tiêu xuống...

Lấy chỉ số thông minh này cũng không giống như là có thể mưu hoa sự tình.

"Trước đi phủ bổn vương tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cùng bổn vương vào cung." Phượng Dạ nói xong liền bước đi.