Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 609: Hoàng thúc, tha mạng (21)

Edit: Snowdrop_88

Đường Hoan nghe vậy, sắc mặt bắt đầu chậm rãi có chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi Quân Vô Linh nhìn thấy cái phế vật này cuối cùng sắc mặt cũng chuyển biến tốt đẹp, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng Đường Hoan sắc mặt cũng chỉ là gần chuyển biến tốt đẹp mà thôi, nhìn dáng vẻ như cũ vẫn là cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan.

Chắp tay sau lưng ở trong cung điện đi tới đi lui, nhìn như là bởi vì nôn nóng phiền giận.

Trên thực tế tròng mắt đang quay tròn chuyển.

"Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý."

Quân Vô Linh yên lòng.

"Nhưng mặc dù ngươi nói có đạo lý, lúc này đây ngươi hại trẫm ăn đau khổ lớn như vậy, nếu không phạt ngươi mà nói, tổng cảm thấy trong lòng băn khoăn."

Một câu kế tiếp của Đường Hoan lại trực tiếp làm Quân Vô Linh đáy mắt nhiều thêm một tia hung ác nham hiểm.

"Như vậy đi, hoàng thúc phạt trẫm sao chép sách sử, nhiệm vụ này trẫm liền giao cho ngươi. Đường huynh, ngày thường có thời gian ngươi cũng nên đọc nhiều sách, về sau tranh thủ vì trẫm ra chút chủ ý hữu dụng, đã hiểu sao?"

Quân Vô Linh áp lại tức giận trong lòng, cơ hồ là cắn răng gật đầu.

Hắn thậm chí cũng không biết mình đến tột cùng như thế nào đi ra khỏi tòa cung điện này, trong lòng quả thực tức giận sắp phát cuồng.

Nhưng vẫn đang hành tẩu trong cung, lại còn không thể không duy trì phong độ cơ bản, chờ sau khi trở lại trong cung của mình, hắn đưa sách sử ôm về hung hăng nện xuống mặt đất.

Phế vật đáng chết kia, "hắn" có cái gì?

"Hắn" rõ ràng cái gì đều không có, bất quá chỉ là chiếm vị trí cửu ngũ chí tôn mà thôi!

Dựa vào cái gì "hắn" có thể ở trước mặt hắn diễu võ dương oai?

Sớm hay muộn có một ngày!

Sớm hay muộn có một ngày hắn muốn đem phế vật này kéo xuống ngựa!

Quân Vô Linh trong lòng đối với nàng đến tột cùng có bao nhiêu căm hận, Đường Hoan cơ hồ bẻ đầu ngón chân đều biết.

Hận nàng liền hận nàng a, người hận ba ba ngươi rất nhiều đi, ngươi tính là cái gì?

Dưỡng chó không thân!

Nguyên chủ Quân Vô Hoan đối với hắn không tốt sao?

Hoàn toàn đem hắn trở thành thân ca ca mà đối đãi, chính là hắn vẫn cứ một bộ dáng trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, chướng mắt cái phế vật Quân Vô Hoan này...

Ha hả, ngươi nếu thật là chướng mắt ngươi liền ngoài sáng khinh bỉ nàng.

Một bên giáp mặt huynh đệ tốt đẹp, một bên khác lại ở trong tối thọc cho nàng một đao, đến cuối cùng còn trực tiếp muốn mệnh của Quân Vô Hoan!

Lại đương lại lập, cũng đừng trách ba ba ngươi ngược ngươi!

...

Cùng lúc đó.

Bên trong hành cung.

Thái Hậu ung dung cao quý cũng nhận được nhãn tuyến trong cung bẩm báo...

Lạc Tri Ân tư thái lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, bên cạnh đặt mấy bồn băng, tùy ý để nô tài chậm rì rì ở bên người quạt gió.

"Thái Hậu nương nương, trong cung có người tới."

Theo sau, một thái giám ăn mặc thường phục liền vội vàng quỳ tới trước mặt.

Quân gia cùng Phượng gia hiện giờ coi như nước với lửa, nếu không phải bởi vì thật sự là quá sợ nóng, mùa hạ năm nay lại nóng đến phá lệ yêu dị mà nói, Lạc Tri Ân cũng không dám dễ dàng đến hành cung nghỉ ngơi.

Năm nay sở dĩ dám đến đây kỳ thật còn có một nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì mấy năm nay ở dưới sự trù tính của nàng tiểu hoàng đế tín nhiệm nàng càng ngày càng tăng. Dưới tình huống tầm thường Phượng Dạ không thể lay động được.

Cho nên tới hành cung nghỉ ngơi hai ba tháng mà thôi, hẳn sẽ không ra đường rẽ quá lớn.

Nhưng sau khi nghe xong nhãn tuyến trong cung bẩm báo, Lạc Tri Ân phát hiện chính mình hình như nghĩ sai rồi...

"Quan hệ giữa Tiểu hoàng đế và Nhϊếp Chính Vương có điều hòa hoãn?" Lạc Tri Ân cho rằng mình nghe lầm.

Phượng Dạ người này, nàng lại hiểu biết rất rõ.

Tính tình thật sự cao ngạo, nửa điểm cũng không chịu ngự tôn hàng quý, mặc dù là đối đãi với tiểu hoàng đế cũng thường thường ít khi nói cười...