Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 473: Thiếu soái si tình (65)

Edit: Snowdrop_88

"Mấy ngày nay, vì sao không làm điểm tâm?"

Cư nhiên không phải tính toán làm sự tình không thể miêu tả.

Đường Hoan tức khắc yên tâm, buông lỏng xuống.

"Không muốn làm, sau đó liền không làm."

"Chính là người phòng bếp nói cho ta, ngươi kỳ thật mỗi ngày đều xuống bếp, chỉ là không bưng lên bàn mà thôi."

Đường Hoan mặt không đổi sắc, tùy cơ ứng biến "Kia đương nhiên là bởi vì ta làm ra ăn quá ngon, cho nên không muốn chia sẻ cho người khác, chỉ có thể một mình độc chiếm!"

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, luận nói lung tung cô còn không sợ qua ai!

Hoắc Thành phát hiện.

Cô nếu là không muốn nói chuyện, thật đúng là làm người cảm thấy đau đầu!

"Tịch Cẩm Hoan, ngươi có phải hay không tức giận?" Hoắc Thành đơn giản không cùng cô vòng vo, gọn gàng mà hỏi.

Đường Hoan dường như không có việc gì thưởng thức một sợi tóc trước ngực, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh thong dong: "Là tức giận thì thế nào? Rốt cuộc nuôi chó vẫn luôn đều dưỡng không thân, ta cũng rất phiền!"

Cô tuy rằng là kẻ pháo hôi.

Tuy rằng là người què.

Nhưng cô cũng có tôn nghiêm!

Cô không phải là thức ăn trên chợ bày ra cho người lựa, chờ người mua sau khi bỏ lỡ món ăn mà hắn muốn, lại kén cá chọn canh đem cô nhặt về tạm!

Những việc cô có thể làm đều đã làm, nhưng cũng không thể đổi lại một chút quan tâm, không giống như Tịch Cẩm Nguyệt một ngón tay đều bất động cũng có thể dễ như trở bàn tay lấy được!

Hoắc Thành cắn răng: "Nói chuyện đàng hoàng!"

"Ta hàm răng sinh ra so người khác muốn nhọn hơn một chút, học không được nói lời đàng hoàng." Đường Hoan một bên nói, một bên cố ý nhe răng lộ ra một hàm răng trắng.

Xác thật có hai cái răng nanh nhìn qua bén nhẹn vô cùng!

Hoắc Thành nhìn thấy cô nhe răng, một bộ dáng cà lơ phất phơ, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền hướng cô cúi người qua......

Vươn một bàn tay, đè lại cái ót của cô.

Sau đó đem môi dừng ở trên môi cô.

Kỳ thật từ rất sớm lúc trước, hắn đã muốn làm động tác này, muốn nếm thử hương vị của cô.

Trằn trọc xâm nhập hồi lâu Hoắc Thành buông Đường Hoan ra.

"Ban đêm ánh sáng tối tăm, răng nanh của ngươi ta cũng không nhìn rõ, chỉ có tự thể nghiệm một chút, mới biết được đến tột cùng có hay không a"

Lời nói còn đặc biệt đường hoàng!

Đường Hoan:......

mmp!

Kỹ nữ tâm cơ!

Hoắc Thành không biết làm như thế nào để lấp kín những sắc nhọn răng miệng của cô, cho nên chỉ có thể dùng môi của mình mà lấp kín, sau đó lại đem người chặt chẽ ôm vào trong l*иg ngực.

"Tịch Cẩm Hoan, ta biết ngươi tức giận." Hoắc Thành thanh âm trầm thấp, chém đinh chặt sắt nói.

"Ta biết, bởi vì việc yến tiệc một tuổi cho nên trong lòng ngươi để ý, ngươi ghen."

Hắn cũng thật là hậu tri hậu giác*, cho tới nay đều đem cô trở thành là người vô tâm vô phế, lại không suy xét đến loại chuyện này, mặc dù là nữ nhân nào hẳn đều sẽ để ý!

(*hậu tri hậu giác: cảm nhận, cảm thụ chậm chạp)

"Đây là yến tiệc một tuổi của trưởng tôn nữ, đến lúc đó tất cả nhân sĩ thượng lưu có quan hệ với phủ đại soái đều sẽ đến tham gia, về tình về lý đều là nên tổ chức lớn. Phụ thân cùng đại ca đều không ở trong phủ, ta chỉ có thể phải quan tâm nhiều một chút. Ta trong khoảng thời gian này sở dĩ bận trước bận sau, nguyên nhân đều không phải như trong tưởng tượng của ngươi."

"Ta trong tưởng tượng loại nào?" Đường Hoan hỏi lại.

"Tịch Cẩm Hoan, sự tình trước kia ta đều đã chậm rãi buông xuống, cho nhau một cơ hội, từ nay về sau hảo hảo trải qua ngày tháng của chúng ta, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Hoắc Thành đem Đường Hoan ôm vào trong ngực, mang theo vài phần nhu hòa nói.

Mỗi ngày trôi qua, những đồ vặt hắn có trong tay ngày càng nhiều, hắn tựa hồ lại càng khát khao năm tháng tĩnh hảo* sau này, những cái không cam lòng cũng dần dần yên lặng đi xuống.

(*tĩnh hảo: tĩnh lặng tốt đẹp)

Chỉ cần không cố tình khai quật nó lên, hắn về sau hẳn sẽ không lại nhớ đến.