Edit by: Snowdrop_88
"Ta không phụ ngươi, ngươi phụ ta!" Hoắc Thành chợt nghe một câu như thế chỉ cảm thấy trong lòng mãnh liệt nhảy lên một cái.
Nhưng ngay sau đó lại không để ở trong lòng.
Quan hệ của cô và hắn vốn dĩ không có tình cảm, nơi nào tới phụ hay không phụ?
Chẳng qua cô vốn dĩ què một chân còn học xướng khúc bi ai như vậy, đừng càng thêm tự biến mình thành một oán phụ mới tốt!
Về sau loại xướng khúc này không thể cho cô tiếp tục xướng.
Đường Hoan xướng xướng, thanh âm càng thêm thấp dần xuống.
Thẳng đến cuối cùng, cơ hồ nghe không thấy.
"Tịch Cẩm Hoan......" Hoắc Thành thử gọi một tiếng.
Không có trả lời.
Hoắc Thành vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, người ghé vào trên lưng hắn lại vặn vẹo thân mình.
Trong miệng lẩm bẩm nói "Ảnh a......"
Hoắc Thành sắc mặt trầm xuống.
Rác rưởi Thống hơn nửa đêm bị doạ tỉnh!
Ngọa tào!
Ký chủ rác rưởi của ta vừa rồi nói cái gì?
Cô vừa rồi nói cái gì?
Hệ thống kinh hoảng.
Ảnh?
Hoắc Thành nhíu mày, đè thấp thanh âm, mang theo ý vị vài phần từng bước hướng dẫn "Ảnh là ai?"
"Không biết a......" Đường Hoan vô ý thức mà lẩm bẩm trả lời.
"Từ trong miệng ngươi nói ra, ngươi lại không biết?"
Hoắc Thành vừa hỏi thêm một câu, Đường Hoan đã múa may tay ở trên mặt hắn loạn chụp một cái tát "Ta cũng không biết sao......"
Hệ thống yên lặng thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ này, chắc là trong tiềm thức ký chủ rác rưởi tồn tại một cái tên như vậy, những việc khác hẳn là không nhớ rõ.
Hoắc Thành cõng người say rượu mà không an phận này, không biết là muốn làm theo yêu cầu của nữ nhân này hay không mà dọc theo đường phố cứ tiếp tục đi, trên lưng tất cả đều là mồ hôi.
Phía trước không nhanh không chậm có một đôi vợ chồng ăn xin, cả hai tóc đã hoa râm, da nhăn nheo. Lão công công trong tay chống quải trượng, một cái tay khác nắm tay lão bà bà, bước đi tập tễnh phảng phất như luôn có thể đi như vậy đi đến cuối cuộc đời.
Hoắc Thành liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ——
"Tóc trắng xoá, cùng già đi."
Người hắn muốn cùng nhau già đi đã nắm tay một người, mà không phải hắn!
Cảm thụ độ ấm phía sau lưng này.
Hoắc Thành đột nhiên cảm thấy, nếu cùng Tịch Cẩm Hoan nữ nhân luôn thích gây chuyện này, trong cuộc sống đáng buồn của hắn đem đến chút niềm vui khi ở bên nhau thật ra cũng không phải là việc khó có thể chịu đựng.
Ít nhất cô so với những nữ nhân khác cũng thú vị hơn vài phần.
......
Từ đêm đó bị Đường Hoan "Bang kỉ" một ngụm về sau.
Hoắc Thành không biết sao rõ ràng thường ngày bận rộn với công việc như vậy, chính là đúng bữa trở về ăn cơm, giống như là cố tình dành ra thời gian để ở bên Đường Hoan.
"Hắn có thể là lo lắng, ngươi sẽ cho hắn đội nón xanh!" Ninh Viên chém đinh chặt sắt nói.
"Ngươi nghĩ a, rốt cuộc Hoắc Thành là kẻ tâm cao khí ngạo như vậy, buôn bán lỗ lãi đối với hắn mà nói có khả năng không ảnh hưởng lớn, nhưng nếu bị nữ nhân đội nón xanh, vậy cả đời này đều không dám ngẩng đầu!" Tinh tế phân tích.
Nhìn như mỗi câu nói đều không chớp mắt, trên thực tế mỗi câu nói đều đào hố cho Hoắc Thành.
Kỳ thật đều là nam nhân, Ninh Viên sao lại có thể sờ không ra Hoắc Thành đang suy nghĩ cái gì!
Hắn ta mặt ngoài xem là cái hoa hoa công tử, thường thường đi xóm cô đầu lãng một lãng, nhưng Ninh gia có nhiều nhi tử như vậy mà Ninh đại soái lại chỉ đem hắn ra nước ngoài lưu học, hắn có thể là một cái bao cỏ sao.
Hoắc Thành trước mắt tâm tư nhất định thật rối rắm, dùng câu đơn giản một chút mà nói, chính là ăn trong chén, rồi lại không cam lòng còn muốn nhớ thương trong nồi.