Edit by: Snowdrop_88
Mặc dù hương vị cũng không tệ lắm, nhưng Hoắc Thành cũng không định cứ như vậy mà khen cô!
Vì thế cố ý nhíu nhíu mày.
Tức khắc âm thanh thanh lãnh liền vang lên bên tai hắn...
"Nếu ngươi dám nói không thể ăn, ta liền ngay lập tức kêu người đánh gãy chân của ngươi."
Bánh trôi rượu ngọt hiện tại đã trở thành món ăn sở trường của cô, toàn bộ hạ nhân đều khen ăn ngon, nếu Hoắc Thành dám nói là không thể ăn, khẳng định chính là muốn gây chuyện với cô!
Muốn gây chuyện Hoắc Thành: "......"
Nữ nhân này, tác phong hành sự thật là càng ngày càng kiêu ngạo!
"Tay nghề của phu nhân, đương nhiên là tốt nhất."
Hoắc Thành mặt không đổi sắc nói lời khích lệ.
Sau đó Đường Hoan thật không biết tự mình hiểu lấy, đem lời khích lệ này vui sướиɠ mà nhận.
Mới vừa đắc ý dào dạt mà cười, tức khắc sau đó liền vui quá hóa buồn.
Cô...
Chân đau!
Cái chân què này của cô thời điểm mưa dầm liên miên vào mùa xuân sẽ đau, đầu thu gió lạnh phất phơ cũng sẽ đau, tới mùa đông liền càng thêm đau đến tận xương!
Một năm bốn mùa, trừ mùa hạ còn có thể miễn cưỡng như người bình thường...
Còn ba cái mùa khác, không biết hố cha như thế nào mà tới, đau muốn chết đi sống lại, ở trên giường lăn lộn!
Hàn khí xâm lấn làm cho chân đau không giống vết đau da thịt bình thường.
Ban đầu nó ở trong xương cốt ẩn ẩn quấy phá, tựa như ngứa cũng không ngứa, tựa như đau cũng không đau. Chờ đến khi chân chính đau làm ngươi hận không thể đau đến kêu cha gọi mẹ!
Hơn nữa đau đớn từ trong xương tủy phát ra, dùng dược cao thoa cũng không có bất luận tác dụng gì.
Đường Hoan nhíu mày.
Biểu tình thống khổ ôm cái chân què của mình.
Chỉ thời gian một nén nhang cũng đã làm hốc mắt cô hoàn toàn đỏ, trong mắt như là có hai dòng nước suối.
Thực mau nước mắt bởi vì đau đớn mà không ngừng rơi.
"Tiểu thư, làm sao vậy? Có phải chân lại đau?"
Thanh Mai cùng Thanh Hạnh đã được luyện quen, lập tức chạy đi chuẩn bị nước ấm.
Đường Hoan ngồi ở trên ghế đẩu, cả người đều cuộn tròn thành một đoàn, thân mình cong lại tựa như con tôm. Nếu có thể nói, cô hiện tại hận không thể trực tiếp tìm cái khe đất, đem chính mình vùi vào đó!
Hoắc Thành đã quen nhìn bộ dáng cô giương nanh múa vuốt, có từng gặp qua bộ dáng cứ như vậy cực kỳ yếu ớt của cô?
Vì thế cũng nhìn không được.
Đơn giản đem người từ trên ghế bế lên, sau đó đặt lên trên giường nệm ngày thường dùng nghỉ ngơi.
"Nơi nào đau?" Hoắc Thành hỏi.
Đường Hoan miệng hô hô rầm rì trả lời: "Chân đau."
Hoắc Thành đem sườn xám theo mắt cá chân của cô, xốc lên lên trên một chút.
Phía dưới sườn xám ôm sát che dấu da thịt trắng nõn nháy mắt đập vào mi mắt của hắn, trắng đến cơ hồ muốn lóa hỏng mắt.
"Chân đau chỗ nào?" Rõ ràng là cọp mẹ giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt liền biến thành một bộ đáng thương vô cùng như vậy?
"Xương bánh chè đau..."
Đường Hoan chỉ cảm thấy đau đến hỏng mất, cả người hơi thở mong manh.
Hoắc Thành đem sườn xám lại hướng lên trên xốc một chút, lúc này không biết sao, ngón tay đã có chút hơi hơi nóng lên, ánh mắt tựa hồ cũng có một chút mất tự nhiên.
Hắn đem bàn tay bao trùm ở đầu gối Đường Hoan, sau đó chậm rãi xoa.
"Lực đạo lại nặng một chút..."
"Lực đạo quá nặng, lại nhẹ một chút."
Thanh Hạnh cùng Thanh Mai, hai nha hoàn đem túi chườm nóng tiến vào, nhìn thấy Hoắc Thành đang ở bên Đường Hoan xoa chân, sau khi đem túi chườm nóng đưa cho Hoắc Thành liền vội vàng lui xuống.
Nhìn thấy nha hoàn tiến vào, Hoắc Thành đã chuẩn bị đứng dậy: "......"
"Đau, vì cái gì không tiếp tục xoa..."
Động tác trên tay Hoắc Thành vừa mới ngừng một chút, đã nghe thấy người đang nằm trên giường nệm rầm rì.