Ký chủ rác rưởi chủ động yêu cầu làm mờ ký ức, hệ thống cực kỳ vui vẻ, vui đến mức muốn bay lên.
Dù sao thì nó vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Đường Hoan khi chủ nhân bắt nó xóa ký ức của cô. Nhưng bây giờ, cô chủ động yêu cầu được đưa vào sông Thời Không sau mỗi thế giới, điều này đồng nghĩa với việc nó vừa có thể chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, lại chẳng cần phải cảm thấy áp lực khi lừa gạt cô.
Khi hệ thống còn đang hân hoan, Đường Hoan lại cụp mắt, khóe môi cong lên một cách khó phát hiện. Nghĩ tới việc mình gặp được một cái hệ thống rác rưởi ngu ngốc, cô lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Từ khi bước vào thế giới này, Đường Hoan đã cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tuy rằng chỉ số thông minh của cô chẳng cao gì, trí nhớ cũng kém, nhưng tuyệt đối không kém đến nỗi dễ dàng quên những chuyện xảy ra ở thế giới trước.
Bị hệ thống xóa ký ức, chắc chắn đời này kiếp này, cô sẽ chẳng thể nhớ lại những ký ức đó.
Nhưng nếu nhờ vào sông Thời Không, dùng thời gian pha loãng, làm nhạt ký ức thì ít nhất những ký ức ấy chỉ bị phủ bụi dưới đáy lòng mà thôi, chung quy sẽ có một ngày gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn, sau đó nhớ lại.
Đường Hoan là người cực kỳ quật cường.
Đồ của cô, mặc dù cô giữ lại cũng không có tác dụng gì nhưng cô tuyệt đối không cho người khác vô cớ cướp đi!
Cô không có năng lực? Không sao! Cô có thể dùng chiến thuật vu hồi.
Ai bảo hệ thống rác rưởi lại ngu ngốc như vậy làm gì, đã thế nó còn dễ dàng trúng khổ nhục kế nữa chứ!
Một người, một hệ thống đều có mục đích riêng và cảm thấy vui vẻ.
Thương thay cho hệ thống rác rưởi, nó không hề phát hiện, cứ thế bị ký chủ ngốc nghếch giăng lưới bẫy.
*
* *
Sông Thời Không là một dòng sông màu lam nhạt, sóng nước lấp lánh mang theo sắc lam tuyệt đẹp. Dòng sông bao la, dài không rõ giới hạn, khiến người ta muốn tránh thật xa trong vô thức.
Nơi này thật sự vô cùng hoang vu.
Đường Hoan nằm xuống, không biết đã qua bao lâu.
Lúc đầu, cô liều mạng nhớ kỹ những chuyện đã xảy ra, nhưng, theo dòng thời gian trôi đi, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
Sau khi cô bước ra từ sông Thời Không, hệ thống rác rười khẽ khàng thăm dò ký ức của cô…..
Có vẻ như cô đã quên gần hết, chắc sẽ không xuất hiện sai lầm nào nữa đâu.
Nếu thật là vậy thì nó yên tâm rồi.
Nhưng, hệ thống rác rưởi đâu ngờ người là loại động vật rất biết cách tự dối gạt bản thân, nhìn thì có vẻ đã quên sạch mọi thứ nhưng trên thực tế, chỉ cần có cơ hội là “mọi thứ” hoàn toàn có thể bị kích phát.
*
* *
Lại một lần nữa A Phiêu Đường Hoan xuất hiện trước mặt tiểu công trúa Phượng Hoàng là khi công trúa đang nghịch máy tính, không, nói chính xác hơn phải là cô nàng đang dùng máy tính để “gây chuyện”.
Ngón tay của cô nàng chuyển động cực kỳ nhanh, các câu lệnh không ngừng hiển thị trên màn hình máy tính. Lai lịch của hệ thống thu thập năng lượng chính trực đã trói định với cô nàng cực kỳ thần bí, mặc dù cô nàng đã giải mã được một đoạn mã nguồn ngắn nhưng vẫn chưa thể phá giải toàn bộ. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc công trúa sẽ ngồi im chờ chết.
Phượng hoàng rất ít khi gặp phải những chuyện có tính khiêu chiến như vậy cho nên cô nàng không ngừng dắt mũi đám thiểu năng trí tuệ trên trường, đồng thời cũng chẳng quên nghiên cứu cái hệ thống rác rưởi này.
“Lần này cô trở về, tại sao ta lại cảm thấy cô có chút khang khác nhỉ?”
Hai lần trước tâm tình của Đường Hoan cực kỳ bất ổn, nhưng lúc này, trạng thái của cô hoàn toàn bình thường, chắc chắn là có vấn đề.
Đường Hoan buột miệng nói ra: “Bởi vì tôi đã nằm trong sông Thời Không một thời gian khá dài.”
Phượng Hoàn nhíu mày: “Sông Thời Không?”