Hiên Viên Võ đứng canh ngoài cửa cung điện, trong lòng vô cùng bất an.
Hoàng Đế phái người đưa Thụy Vương tới thẩm vấn, làm đô đốc Cẩm Y Vệ, anh phải ở bên bảo vệ Đế Vương, không thể tự đi áp giải Thụy Vương.
Không phải anh mà là một người khác mang Thụy Vương đi, cô sẽ kích động đến mức nào? Liệu cô có vì thế mà sụp đổ không, có làm ra việc gì gây tổn thương cho chính mình không?
Khi Thụy Vương đi qua Hiên Viên Võ để bước vào cung điện, anh lờ mờ nhận ra, Thụy Vương đã thấp giọng nói với anh một câu: “Chăm sóc Hoan Nhi của ta cẩn thận!”
Ngay sau đó, cửa cung điện ầm ầm đóng lại.
“Lục đệ, nhiều năm qua, trẫm tự thấy mình chưa từng bạc đãi đệ, vì sao đệ lại muốn tạo phản?”
Cố Sơn Vân uy nghiêm, cao cao tại thượng ngồi bên trên.
Nếu không phải vì muốn thêm một người che chở Hoan Nhi, Thụy Vương sẽ không để Trung Dũng Hầu ung dung, chỉ lo cho mình như vậy. Kể cả phủ Thụy Vương bị trảm toàn bộ, ông cũng có thể khiến Hoàng Đế nghi kỵ phủ Trung Dũng Hầu.
Chỉ là, Thụy Vương không làm vậy, ông cười lạnh, nói: “Thiên hạ này là do ta dùng tính mạng chinh chiến trên lưng ngựa cả đời mới có, ngươi có thể làm Hoàng Đế thì sao ta không thể?”
Khi nói ra lời này, ông đã quyết định ôm tất cả tội lỗi vào người mình.
“Vì ngươi, ta chinh chiến ngoài biên cương! Vì ngươi, ta ra trận gϊếŧ định, giúp ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế! Nhưng kết quả thế nào? Ngôi vị ngươi lấy, nữ nhân ta yêu nhất cũng bị ngươi làm bẩn, con gái cũng là con ruột của ngươi!”
“Ngươi biết ta ái mộ Nhã Nhi từ nhỏ, ấy vậy mà ngươi lại nhân lúc ta ra trận gϊếŧ địch, vì lòng tham của bản thân mà cưỡng bức nàng ấy! Chẳng lẽ ta không nên mưu phản ư?”
Trung Dũng Hầu đã kể mọi chuyện cho Thụy Vương nghe. Năm đó, để có được sự ủng hộ của cả phủ Phiêu Kỵ đại tướng quân và phủ Trung Dũng Hầu, sau khi cưới cháu gái của Phiêu Kỵ đại tướng quân làm chính phi, Cố Sơn Vân đã cưỡng bách Nhã Nhi. Ông ta cho rằng mình lấy đi sự trong sạch của Nhã Nhi là có thể khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện gả thấp, làm trắc phi của mình.
Thụy Vương cảm thấy tim mình đau như cắt.
“Ta đã sớm nói cho ngươi, vừa gặp Hiên Viên Nhã, ta đã yêu nàng ấy, chờ ngày ta trở về từ chiến trường sẽ lập tức tới Hiên Viên gia để cầu hôn! Nhưng, ngươi đã làm cái gì? Vì giúp ngươi ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, ta ra chiến trường liều mạng kiếm quân công, ngươi lại làm bẩn người ta yêu nhất!”
Thụy Vương tiến về phía trước, gầm lên đến mức khàn cả giọng.
Giờ phút này, ông không phải nghịch thần tặc tử muốn mưu phải mà chỉ là một người đàn ông bình thường thương tâm, phẫn nộ đến tột cùng mà thôi.
Ngồi trên long ỷ, Cố Sơn Vân phản ứng cứ như nghe được cái gì nực cười: “Ngươi nói ta cưỡng bức Nhã Nhi, làm bẩn nàng ấy?”
“Ta nói cho ngươi, ta với nàng ấy mới thật sự là lưỡng tình tương duyệt! Lúc đó, ta cưới chinh phi, bây giờ là Hoàng hậu cũng là bất đắc dĩ. Ta không ngờ Nhã Nhi lại cương liệt như vậy, cho dù mang thai đứa con của ta cũng không muốn cúi mình làm trắc phi!”
Từ trên long ỷ, Cố Sơn Vân chầm chậm đi xuống, khí thế hùng hổ.
“Ngươi luôn miệng nói mình ái mộ nàng ấy, nhưng, từ trước đến nay, nàng ấy không hề biết có một người ái mộ mình là ngươi! Khi ta quen biết nàng ấy, thậm chí nàng ấy còn không nhớ ngươi là ai!”
“Khi ta và nàng ấy trước hoa dưới trăng[1], ngươi chưa từng gây ra một gợn sóng nào trong lòng nàng ấy. Ngươi nói ta làm cưỡng bức, làm bẩn Nhã Nhi, ta và nàng ấy lưỡng tình tương duyệt, lấy đâu ra làm bẩn?”
[1] trước hoa dưới trăng (花前月下): chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen
- ----------
Vì chương này, Hoàng Đế và Thụy Vương nhắc tới Thụy Vương phi thời trẻ, và bà ấy cũng cùng một thế hệ với hai người họ nên Diệp mỗ quyết định dùng “nàng”. Hai người hồi tưởng về quá khứ, nhớ tới “Nhã Nhi” hồi trẻ nên dùng từ “nàng” hợp hơn “bà”.