"Hoan Hoan thân ái, đồng ý với bổn hệ thống, làm một cô gái ngũ ngôn tứ mỹ[1] được không? Đừng bao giờ sinh ra ý nghĩ gϊếŧ hại boss phản diện, bởi vì đây là quy tắc!" - Tiếng nói của hệ thống vẫn luôn mang theo âm điệu bán manh ác ý nhưng khi nhắc đến quy tắc lại vô cùng nghiêm túc.
[1]Ngũ ngôn: Nói chuyện văn minh, nói chuyện lễ phép, nói chuyện không tục tĩu, nói chuyện có trước có sau, nói chuyện có đạo đức; tứ mỹ: vẻ đẹp tâm hồn, vẻ đẹp trong ngôn ngữ, vẻ đẹp trong hành vi, vẻ đẹp của hoàn cảnh.
Hệ thống Boss phản diện nghịch tập, chỉ sống vì boss phản diện.
Cả hệ thống lẫn ký chủ đều không được phép gây hại cho boss phản diện, đây là quy tắc ăn sâu bén rễ trong linh hồn.
Đường Hoan:....
Rất muốn phủi tay không làm nữa.
Chưa nói đến việc khác, chỉ nói riêng thái độ của Phó liệt dành cho Đường Hoan, cô cũng không biết nên nắm tay hắn, lôi kéo hắn, cùng nhau bước đi trên con đường nghịch tập như thế nào cho phải rồi.
Nhân sinh thật gian nan!
Tạm thời, nam nữ chính còn chưa lên sân khấu nên Đường Hoan chẳng thèm quan tâm đến họ, việc quan trọng bây giờ là cải thiện mối quan hệ giữa cô và Phó Liệt, Đường Hoan nghĩ.
Đúng lúc này, cổng nhà nhè nhẹ mở ra, một ông bác lớn tuổi mặc quần áo rách nát tập tễnh, cẩn thận bước vào. Đường Hoan tưởng trộm, cảnh giác nhìn qua, vừa vặn nhìn vào đôi mắt vẩn đυ.c của đối phương.
Ông bác lớn tuổi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cúi lưng, run rẩy nói không thành lời: "Ta...ta..."
Đường Hoan lục lọi trí nhớ của nguyên chủ mới ý thức được, ông bác lớn tuổi trước mặt là cha của Phó Liệt.
Một tháng trước đúng là lúc Phó gia bị cháy, bác Phó ốm nặng lại không có tiền điều trị, Phó Liệt vì cứu cha nên mới đáp ứng lời cầu thân của Đồ Hoan.
Đồ Hoan tuy hung hãn nhưng không phải kẻ xấu, thấy bác Phó bệnh nặng sắp chết cũng không tiếc dùng nhiều tiền cứu chữa, biết Phó gia cháy rụi thì cũng đón hai cha con Phó Liệt về sống ở Đồ gia.
Năm sau là năm Phó Liệt tham gia khoa cử, đường đến khoa cử dài thênh thang, không có đủ tài lực[2] thì căn bản không thể tới kinh thành được. Vậy nên, bác Phó chẳng thèm bận tâm bệnh tật của bản thân, ngày nào cũng lên núi nhặt củi bán, tích tiền đi đường cho Phó Liệt.
[2]tài lực: khả năng về tài chính hoặc tài năng và sức lực
Bác Phó sợ Đồ Hoan, sợ đến mức cả người đều run rẩy nên cũng không dám nhìn vào mắt Đường Hoan.
Đường Hoan sờ sờ mặt, khuôn mặt này đáng sợ đến thế sao? Tuy rằng nguyên chủ xuất thân là đồ tể nhưng mặt mày cũng không đến nỗi dữ tợn mà. Đáng sợ như vậy cơ à?
"Trời tối rồi, cha đi nghỉ ngơi trước đi."
Đường Hoan vừa nói một câu đã khiến bác Phó giật mình sợ hãi, run rẩy gật đầu rồi vội vàng rời đi.
*
* *
Vì cải thiện quan hệ với boss phản diện, Đường Hoan tự thấy bản thân cũng thật cố gắng, ngồi bên giường Phó Liệt cả đêm chỉ vì muốn trở thành người đầu tiên hắn nhìn thấy khi hắn vừa mở mắt ra.
Đi theo con đường khổ tình này... đến Đường Hoan còn bị hành động của chính mình làm cho cảm động, cô làm tất cả đều vì cải thiện quan hệ với Phó Liệt. Ấy thế mà sáng sớm ngày hôm sau, Phó Liệt tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Hoan ôn hòa ở đó cũng không hề cảm động tẹo nào, thậm chí còn càng thêm chán ghét cô.
Tức giận đến mức cả mặt đều đỏ, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gằn lên từng tiếng: "Đồ Hoan, cô, cút, đi!"
Đường Hoan nằm ghé bên mép giường, đôi mắt mông lung vì mới ngủ dậy, ngơ ngơ ngác ngác, hơi nghiêng đầu về phía âm thanh vừa phát ra.
Tự nhiên cô cảm thấy có khi vai ác biếи ŧɦái còn dễ ở chung hơn cái loại thiếu niên chưa trưởng thành, đang trong quá trình trở thành vai phản diện này, mẹ nó chứ, thật khó hầu hạ! Sáng bảnh mắt ra, cọng dây thần kinh nào bị chập thế?
Cánh tay của Đường Hoan đã tê đến mức không còn cảm giác, bàn tay không biết động phải cái gì mà lúc vừa nắm thì mềm, một lúc sau lại cứng đến cộm cả tay.
Bỗng, Đường Hoan cứng đờ cả người, lặng yên nhìn về phía bàn tay của mình... Được đó, hay lắm, tay cô đang đặt ở chính giữa cái chỗ khó nói thành lời của người sẽ trở thành boss phản diện trong tương lai.
Đường Hoan xoay đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt hừng hực lửa giận của Phó Liệt. Cô chầm chậm thu tay về trong im lặng, bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Đường Hoan thề, là do cô có thói ngủ xấu chứ cô thật sự không hề cố ý, càng không phải cô thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham! Lật bàn!
"Ta đi lấy nước cho chàng rửa mặt." Nói rồi, Đường Hoan chạy nhanh ra khỏi phòng.
Mẹ nó chứ, chẳng có gì đáng để khoe khoang đâu, giờ cô chỉ muốn dùng nước sôi để tiêu độc tay mình thôi, bổn bảo bảo chính là một thiếu nữ ngũ ngôn tứ mĩ đó. Phó Liệt cảm thấy bản thân chịu thiệt, bổn bảo bảo còn thấy tay mình bị ô uế kia kìa!