Tận Xương

Chương 2: Tiền án

Phương Châm ngồi trong văn phòng công ty, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quản lý Trần đối diện.

Quản lý Trần nhìn sơ yếu lý lịch của cô, chân mày khẽ nhíu lại, Phương Châm đã đoán được suy nghĩ trong lòng ông.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Quản lý Trần ngẩng đầu lên, trực tiếp thẳng

thắn với Phương Châm: “cái kia, tiểu Phương, nói thật, lý lịch của cô

rất tốt, hoàn toàn vượt qua yêu cầu của công ty chúng tôi. Nhưng năm năm trước..... chuyện kia, chuyện như vậy thật làm khó chúng tôi a. Cô cũng biết chủ nhà yêu cầu rất cao, dù sao cũng tốn tiền, ai cũng không muốn

tìm người có.... tiền án.”

Lúc Anh ta nói hai chữ tiền án thanh âm cũng nhẹ một chút, hiển nhiên là không muốn thương tổn Phương Châm. Nhìn ra được Quản lý Trần thật hài

lòng với Phương Châm, điều duy nhất là cô có tiền án.

Nhưng là nếu không có tiền án, với sơ yếu lý lịch như vậy của cô làm sao có thể tìm đến công việc bảo mẫu?

Cô biết Quản lý Trần khó xử, cũng không muốn làm kho người ta: “tôi biết băn khoăn của anh, tôi cũng không muôn giấu diếm chuyện ngồi tù năm

năm. Tôi hi vọng thẳng thắn với anh, cũng hi vọng anh cho tôi một cơ

hội. Anh không cần đảm bảo nhất định giới thiệu công việc giúp tôi, tôi

chỉ hi vọng anh lưu lại lý lịch của tôi, vạn nhất có ngày nào đó, nếu

ngày nào đó chủ nhà không ngại với quá khứ của tôi muốn thuê tôi.... làm phiền anh gọi điện thoại cho tôi được không?”

Đây không phải là lần đầu Phương Châm phỏng vấn gặp phải. Cô được mãn

hạn về nhà đã hơn nửa tháng, hơn nửa tháng này cô vẫn lo tìm việc làm.

Lúc đầu cô cũng đi tìm việc liên quan đến chuyên môn của mình để làm.

Nhưng mấy lần sau cô hiểu ra, có tiền án không thể vào làm việc trong

công ty lớn.

Cho nên cô đi ngược lại những công ty nhỏ nộp sơ yếu lý lịch. Cô hoàn

toàn không có giấu diếm chuyện mình đã từng ngòi tù, bởi vì cũng không

thể giấu diếm đucợ, cho dù sơ yếu lý lịch không viết, người thuê chỉ cần kiểm tra hồ sơ một cái là có thể biết rõ. Vốn là cô tưởng rằng đem nộp

hai trăm hồ sơ, cò thể được một chỗ gọi là không tệ rồi, không ngờ đến

vừa nộp đi là điện thoại gọi đến rất nhiều.

Có một ngày cô nhận bảy tám cuộc điện thoại, vài chỗ gọi cô đến phỏng

vấn. Lúc đầu Phương Châm không cảm thấy có vấn đề gì, càng về sau càng

nhịn không được trực tiếp hỏi một nhà tuyển dụng.

“các người thật không e ngại tôi có tiền án sao?”

Cô vừa hỏi, người ở đầu bên kia chỉ á, đến lúc cô truy hỏi đến cùng

người nọ mới miễn cưỡng nói nguyên nhân cho cô biết. Thì ra là bọn họ

phỏng vấn cô cũng không phải thật sự muốn thuê cô mà chủ yếu là có chút

lòng hiếu kì. Nhìn hình trên hồ sơ xinh xắn đáng yêu, hình dáng nhỏ bé,

tất cả mọi người tò mò người như vậy vì sao lại ngồi tù.

Người nọ nói chuyện với Phương Châm hồi lâu cảm thấy cô không xấu cho

nên không đành lòng lừa cô nữa, thành thật nói: “thật ra thì, cho dù cô

đến phỏng vấn, chúng tôi cũng không có ý định thuê cô. Cho dù sơ yếu lý

lịch của cô rất tốt, có tiền án công ty chúng tôi cũng sẽ không dùng.

Chúng tôi gọi cô đến chính là muốn bát quát một chút. Nếu như công ty

khác cũng gọi điện thoại cho cô, tin tôi đi, bọn họ cũng có ý nghĩ giống chúng tôi.”

Cho nên từ ngày đó, Phương Châm hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ làm lại công

việc cũ trong đầu, ngược lại bắt đầu tìm một ít việc không cần liên quan đến chuyên môn của cô. Cô bắt đầu đi siêu thị, quán ăn hoặc là công ty

giúp việc nhà tìm việc làm. Những chỗ này không cần xem sơ yếu lý lịch

chính quy, cũng sẽ không đi điều tra hồ sơ của cô, chỉ cần họ thiếu

người, mà chỉ cần người thông minh lanh lợi, tám chín phần là sẽ thuê

người.

Nhưng bản thân Phương Châm lại nghiêng về công ty giúp việc nhà. Bởi vì

cô hi vọng tìm được công việc có thể ở lại. Cô không muốn ở nhà, mỗi

ngày nhìn em trai lấy đủ thứ cớ nổi giận đập phá đồ mắng chửi người.

Trong lòng cô hiểu rõ, tất cả đều là nhằm vào cô. Năm năm trước nếu cô

không làm việc ngốc ngếch đó...., bây giờ tiền cũng đã kiếm đủ cho em

trai mua nhà. Bây giờ không có hi vọng có nhà mới, chị gái mới ở tù ra

còn ở nhà ăn bám, dĩ nhiên nó không thoải mái. Mặc dù nó vẫn dựa vào cha mẹ nuôi, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có một công việc đứng

đắn.

Mặt khác Phương Châm cũng biết, em trai sợ bạn gái biết mình có một chị

gái như vậy. Có một lần, Phương Châm nghe cha mẹ nói mấy câu với bạn bè, biêt đượcbạn gái em trai là Jenny cho tới bây giờ cũng không biết nó có một chị gái. Mỗi ngày chị gái là cô đều ở nhà, vạn nhất bị Jenny gặp

được?

Huống hồ đây là chị gái có ý đồ gϊếŧ người từng ngồi tù.

Bởi vì thái độ của em trai, cũng vì cha mẹ dung túng nó, Phương Châm thực sự muốn ra ngoài ở.

Lúc Quản lý Trần đưa cô ra khỏi phòng cũng không nói chắc chắn, nhưng

trong lòng Phương Châm cũng hiểu, muốn tìm nhà như vậy thật không dễ

dàng. Trừ phi, cô chịu làm sơ yếu lý lịch giả, mà dù có làm giả cũng

chưa chắc là người ta chịu tin. Người địa phương, xinh đẹp trẻ tuổi,

nhìn thế nào ucng không thể đi làm bảo mẫu. Trong lòng người ta nhất

định sẽ đánh dấu hỏi to đùng.

Phương Châm tạm biệt Quản lý Trần sau khi dặn anh nhớ lời cô nói, có lẽ

buông việc ở công ty giúp việc nhà đi, trực tiếp đi siêu thị tìm việc

thu ngân đi. Cho dù thế nào, có công việc mới là có thể dựng nên gốc rễ

mới.

Cô vừa mở túi ra, muốn lấy điện thoại xem đồng hồ một chút. Lúc đi qua

cửa công ty giúp việc nhà không cẩn thận đυ.ng phải một người.

“Xin lỗi.” Phương Châm vội vàng nói xin lỗi người ta, vừa ngẩng đầu phát hiện đối phương là người nước ngoài, cho nên cô lập tức chuyển sang

tiếng anh nói: “Anh có sao không?’’

“Không sao, không có việc gì.” Người nước ngoài kia rất nhiệt tình, quay lại quan tâm cô, “Tiểu thư, cô không sao chứ?” anh là người cao lớn,

nhìn thế nào cũng là cô gái chịu thua thiệt.

“Tôi rất khỏe, cám ơn.”Phương Châm nói xong lời này liền cười quay đi,

không có chú ý người nước ngoài kia thất thần đứng ngoài cửa nhìn bóng

lưng của cô, một lát sau mới xoay người vào cửa lớn công ty giúp việc

nhà.

Quản lý Trần còn chưa đi vào, nhìn thấy người nước ngoài liền nhiệt tình nghênh đón: “Anderson tiên sinh, ngài khỏe chứ, mời vào bên trong

ngồi.”

Quản lý Trần nói là tiếng Trung, Anderson cũng dùng tiếng Trung nói

chuyện với anh: “ Thật xin lỗi, lại đên làm phiền anh, dì lần trước tôi

thật không hài lòng lắm...”

“Tôi hiểu, tôi hiểu. Vị kia đúng là tay chân có chút chậm, cũng không

quá tỉ mỉ, lần này tôi nhất định sẽ tìm người khác tốt hơn cho ngài”

Anderson mang vẻ mặt xin lỗi ngồi xuống. Anh cùng Quản lý Trần là gặp

mặt lần đầu tiên, nhưng không phải là lần đầu tiên làm việc với công ty

này. Bảo mẫu nhà anh vẫn là tìm từ chỗ này, cho đến bây giờ anh vẫn thấy người ta không tệ, hết lần này đến lần khác vợ anh lại bắt bẻ không hài lòng. Lần này, Anderson cũng tức giận, vừa bộc phát ở nhà, đem chuyện

tìm bảo mẫu ôm lấy, hơn nữa lại ra quy ước, bảo mẫu là do anh chọn, tiền lương anh trả, làm tốt hay không cũng là do anh quyết định.

Quản lý Trần lầy ra một đốnghồ sơ bảo mẫu đã được chọn lựa cho anh xem,

Anderson cầm lên tùy tiện xem mấy cái, phát hiện tất cả đều là phụ nữ

trung niên, bộ dạng thật thà đàng hoàng, hẳn là làm việc cũng không kém, nhưng anh cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.

“Quản lý Trần, có ai trình độ học vấn cao một chút, tư chất khá hơn một chút không?”

“Ngài là muốn kiểu như thế nào?”

“Là như vậy, tôi muốn tìm người có thể chăm sóc con trai tooi một chút.

Người không thể trấn áp được nó, nó không có hiểu chuyện nhiều lắm, cũng sẽ không để người đó vào mắt. Cho nên, tôi muốn tìm người lợi hại một

chút, ví dụ như sinh viên đại học, sẽ biết internet, có thể co chút đề

tài chung với con trai tôi, đứa bé này bị mẹ nó làm hư, ở nhà cũng vô

pháp vô thiên, a di cũng bị nó khi dễ.”

Anderson côn tính toán làm sao đem ý định nói ra, nhưng vừa nói ra lời

này trước mắt lại hiện lên bóng dáng của cô gái vừa nãy. Lúc cô ngọt

ngào cười với anh, Anderson đã cảm thấy cảm giác không thể nói ra của vẻ đẹp Phuong Đông.

Cho nê anh liền trực tiếp hỏi Quản lý Trần: “lúc nãy ở cửa tôi nhìn thấy một cô gái rất trẻ tuổi, cô ấy cũng là đến tìm việc sao?”

“Cô gái vừa rồi?” Quản lý Trần bừng tỉnh, “Là có một người như vậy. Cô

gái này vừa đến chỗ tôi tìm việc làm, ngài là muốn xem hồ sơ của cô ấy

sao? Cô ấy cũng rất phù hợp với yêu cầu của ngài, chỉ là có một cái sợ

ngài sẽ không vừa lòng, cô ấy từng ngồi tù.”

“Ngồi tù? Ngồi tù mấy năm, tại sao lại ngồi tù?”

“năm năm, mới được thả ra. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, trước kia làm ký giả, nguyên nhân ngồi tù hình như là đả thương người.”

“Đả thương là nam hay là nữ?”

“cái này, tôi không có hỏi kĩ, nhưng là nghe qua giống như là nam.”

“Nam?” Anderson quay đầu theo bản năng, xuyên qua cửa thủy tinh trong

phòng làm việc nhìn ra cổng chính, “Cô ấy nhỏ bé như vậy, làm sao có thể đả thương người? Tôi không tin.”

Anderson là người nước ngoài, suy nghĩ không giống người Trung Quốc, anh cũng không ngại Phương Châm có tiền án, anh thấy Chính phủ thả cô sớm

liền chứng minh cô không có vấn đề gì.

Xem kĩ sơ yếu lý lịch của cô, quả thật rất tốt những bác gái kia hoàn

toàn không thể so sánh, người như vậy nếu không có tiền án làm sao có

thể làm bảo mẫu?

Cho nên Phương Châm vừa ngồi lên xe buýt liền nhận được “Ofer” thứ nhất

sau khi ra tù.” Khi Quản lý Trần sắp xếp cô cùng Anderson gặp mặt, hai

người dùng tiếng Trung cùng tiếng Anh để nói chuyện gần một giờ,

Anderson dẫn Phương Châm cùng Quản Lý Trần về nhà nhìn một chút.

Lúc đó vợ anh cùng con trai cũng ở nhà, một căn hộ mang phong cách Châu

Âu, nhìn có vẻ cực kì cao lớn, Quản lý Trần âm thầm nói với Phương Châm, co thật may mắn.

Tiền lương cũng định xuống rồi, một tháng năm ngàn bao ăn ở. Mỗi ngày,

Phương Châm chịu trách nhiệm ba bữa cơm cũng việc vệ sinh căn bản, quần

áo lớn đều đem đến tiệm giặt ủi, quần áo nhỏ thì cũng có máy giặt. Phòng giặt quần áo có ba máy giặt, quần áo mỗi người đều chia ra dùng loại

máy khác nhau giặt. Phương Châm cũng giúp Anderson trông nom con trai

năm tuổi lúc mẹ nó không rảnh.

Ngày thứ hai sau khi Phương Châm kí hợp đồng liền dọn dẹp đồ đến nhà Anderson, bắt đầu cuộc sống mới sau khi ra tù.

Anderson mời được Phương Châm thấy tâm tình tốt lên, hẹn ban tốt quen ở nước ngoài gặp mặt ở quán rượu.

Bảy giờ tối, lúc anh đi vào quán rượu, từ rất xa đã thấy bạn tốt ngồi ở

quầy bar uống rượu. Cho nên anh đi đên phía trước, vẫy tay chào hỏi:”hắc hắc, đã lâu không gặp.”