Editor: HD
Giữa mấy người tỷ muội, nàng thích nhất chính là Điền Mật, bởi vì khuôn mặt Điền Mật giống nàng nhất.
Bị Điền Noãn Hương kéo về Hương Minh viên, Điền Mật có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt thông cảm của Điền Noãn Hương, Điền Mật hơi khó hiểu.
“Mật Nhi, chuyện Như phu nhân, ta đã nghe, muội đừng hận bà, mặc dù bà ấy đã làm chuyện có lỗi với phụ vương, nhưng dù gì bà cũng là mẹ ruột của muội.”
Ngày mẫu thân kí thể bị treo cổ, Điền Noãn Hương không có trong phủ, nàng đi về nhà ngoại.
Có lẽ nghe được tin tức từ miệng hạ nhân, hoặc là Vĩnh Ninh vương phi nói.
Nhưng lúc này, Điền Mật cảm thấy bộ dạng đồng tình kia của Điền Noãn Hương, là muốn an ủi nàng.
Đột nhiên có chút buồn cười, nàng từng nói hận mẫu thân sao? Hay là, nàng ta tự cho mình là đúng, nàng nên hận mẫu thân của mình?
Trong lòng nghĩ như vậy, gương mặt Điền Mật không chút thay đổi, gật đầu: “Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, Mật Nhi hiểu rồi.”
Lại ngồi trò chuyện một hồi, Điền Mật lấy lý do cơ thể không khỏe, trở về Như Mộng viên.
Sau ngày hôm đó, Điền Noãn Hương thường xuyên tới viện Điền Mật chơi. Bởi vì Điền Noãn Hương tới, Vĩnh Ninh vương phi sợ tiếp đãi Điền Noãn Hương không chu đáo, cho nên tăng thêm mấy hạ nhân trong viện Điền Mật.
Mỗi ngày Điền Mật đều phải ứng phó với nữ chủ, sau đó theo ma ma giáo dưỡng học quy củ.
Hiện tại Điền Mật đã không cần uống thuốc nữa, đại phu nói, tuy kì lạ, nhưng Điền Mật thực sự đã khỏi bệnh.
Thời điểm Điền Noãn Hương nhìn về phía Điền Mật, rốt cuộc không còn mang theo sự áy náy nữa.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Điền Mật và nữ chủ rất tốt, thậm chí nữ chủ còn xin Vĩnh Ninh vương phi để cho Điền Mật mặc y phục giống nàng, đợi lần sau ra khỏi cửa, đi cùng nhau, xem xem có ai nhận nhầm hai người bọn họ hay không.
Vừa mới bắt đầu Vĩnh Ninh vương phi đã cảm thấy không ổn, dù sao, một người là đích nữ một người là thứ nữ, sao có thể ăn mặc giống nhau chứ.
Thế nhưng Điền Noãn Hương cực kì bướng bỉnh, Vĩnh Ninh vương phi không còn cách nào khác, chỉ đành mặc kệ nàng.
Cuối cùng Điền Mật cũng chờ được cơ hội ra khỏi phủ, mặc dù không biết có thể nhìn thấy nam chủ hay không, nhưng bước đầu tiên, luôn luôn tốt đẹp.
Trong khoảng thời gian này, nàng được ăn ngon, cơ thể tốt, vốn dĩ đang trong thời gian phát triển, vóc dáng cao lớn không ít.
Trước đây nàng thấp hơn Điền Noãn Hương một chút, bây giờ hai người đã cao bằng nhau rồi.
Đứng chung một chỗ, bày ra vẻ mặt giống nhau, người ta khó lòng phân biệt hai người.
Việc Điền Noãn Hương thích nhất chính là kéo Điền Mật đi khắp vương phủ, bảo người khác đoán xem nàng là ai.
Ngày hôm đó, thừa tướng mở tiệc ăn mừng nhi tử đầy tháng.
Trước đó một ngày, Điền Noãn Hương đã bàn bạc với Điền Mật sẽ mặc cái gì rồi.
Đương nhiên, sau khi Điền Mật ăn mặc tỉ mỉ đứng chung một chỗ với Điền Noãn Hương, khiến cho Vĩnh Ninh vương phi phải ngẩn người.
“Mật Nhi khấu kiến vương phi.” Điền Mật hành lễ với Vĩnh Ninh vương phi, lúc này Vĩnh Ninh vương phi mới nhận ra ai là ai, sau đó bật cười, nhìn Điền Noãn Hương nói: “Hài tử nghịch ngợm này, thiếu chút nữa mẫu phi đã bị lừa gạt rồi!”
Điền Noãn Hương kéo tay Điền Mật, hướng về phía Vĩnh Ninh vương phi lè lưỡi, bày ra bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu.
Mấy người ngồi trên xe ngựa, tiến về phủ thừa tướng.
Đến phủ thừa tướng, Điền Mật và Điền Noãn Hương thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người, Điền Noãn Hương cực kì vui vẻ, trên đường đi đều nhảy cẩng lên.
Hai thiếu nữ đứng chung một chỗ, một người dịu dàng, một người hoạt bát, hết sức xinh đẹp.
Thừa tướng phu nhân ôm tiểu nhi tử vừa mới đầy tháng ngồi trên ghế.
Chung quanh đều là phu nhân và tiểu thư nhà quan.
Nghe nói Vĩnh Ninh vương phi đến, mọi người lập tức đứng dậy nghênh đón, không còn cách nào khác a, ai bảo Vĩnh Ninh vương phi cao hơn bọn họ một bậc.
“Chúc mừng, chúc mừng thừa tướng phu nhân và quý tử!” Vĩnh Ninh vương phi đi ở phía trước, vừa cười vừa chúc mừng. Phía sau liền có người dâng lễ vật lên.
“Đa tạ Vĩnh Ninh vương phi đã đến!” Thừa tướng phu nhân có diện mạo khá bình thường, cỡ chừng ba mươi tuổi, gả cho thừa tướng mười mấy năm, nhưng vẫn chưa có con trai, chỉ sinh được một nữ nhi, nay đã xuất giá rồi.
Mắt thấy thứ tử đã có vài người, rốt cuộc thừa tướng phu nhân cũng sinh được con trai.
“Ta muốn xem tiểu bảo bảo.” Điền Noãn Hương kéo tay Điền Mật, đi tới trước mặt thừa tướng phu nhân, nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tay thừa tướng phu nhân.
“Vị này chắc hẳn là quận chúa.” Thừa tướng phu nhân nhìn Điền Noãn Hương, hơi cúi người, để Điền Noãn Hương có thể nhìn thấy rõ tiểu bảo bảo.
Khi bà nhìn sang Điền Mật có bộ dạng giống y hệt Điền Noãn Hương, lập tức ngẩn người: “Đây. Vị này là?” Vĩnh Ninh vương phi cười: “Đây là tứ tiểu thư trong phủ, Mật Tỷ Nhi.”
“Vì sao chưa từng nghe nói quận chúa có tỷ muội song sinh.” Có một vị quan phu nhân nói, mọi người gật đầu theo. Cũng không trách bọn họ nhận nhầm Điền Mật và Điền Noãn Hương là tỷ muội song sinh, bọn họ lớn lên giống nhau, ăn mặc giống nhau, khó lòng phân biệt ai là ai rồi.
“Không, hai nha đầu này không phải tỷ muội song sinh, chỉ là hai người sinh cùng tháng, một đầu tháng, một cuối tháng.” Vĩnh Ninh vương phi lắc đầu, cười vô cùng dịu dàng.
Điền Mật thủy chung giữ im lặng, khuôn mặt tươi cười, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Thì ra là thứ nữ, mọi người ngược lại không nói thêm gì nữa.
Bị hiểu lầm là tỷ muội song sinh, Điền Noãn Hương cực kì vui vẻ, như vậy có nghĩa là nàng đã
lừa gạt mọi người thành công.
Nàng lại kéo Điền Mật đi theo mấy vị quan tiểu thư khác chơi trong hoa viên.
Điền Noãn Hương là người không ngồi yên được, nàng ta đề nghị chơi trốn tìm, sau đó lén lút nói với Điền Mật, hai người tráo đổi thân phận, nếu có người tìm thấy nàng, thì nói nàng là Điền Noãn Hương.
Điền Mật mặc dù không nói gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Điền Mật đi đến một núi giả, nghĩ muốn trốn, nhưng vừa mới bước tới chỗ núi giả, liền nghe thấy tiếng nói chuyện: “Làm tốt mọi việc rồi hả?” Giọng nói của nữ nhân, nghe qua, có lẽ là người đã có tuổi.
Điền Mật trốn ở một nơi bí mật gần đó, không dám động đậy. Trong lòng âm thầm than thở, số nàng không tốt đến vậy chứ? Nghe được âm mưu của người ta?
“Yên tâm đi, ma ma, đã làm tốt rồi!” Trả lời là một giọng nói của thiếu nữ trẻ tuổi, dường như có chút sợ hãi, giọng nói hơi run rẩy.
Nói xong, liền phát ra tiếng động lộp bộp, chắc là đã đi rồi.
Điền Mật nhẹ nhàng thở ra, vừa mới đứng dậy.
“Nghe lén người khác nói chuyện là việc không tốt, ngươi thực không ngoan!” Phía trên đầu Điền Mật phát ra tiếng nói nam tử, giọng điệu nghe thật quen thuộc.
Điền Mật kinh ngạc, lập tức xoay người ngẩng đầu.
Một nam tử mặc cẩm y xanh nhạt, đang ngồi trên núi giả, bởi vì ngược chiều ánh sáng, Điền Mật không nhìn rõ bộ dạng của hắn, nàng hơi híp mắt.
Nam tử kia vừa nhảy xuống, Điền Mật liền sợ tới mức lui về phía sau một bước.
“Mới mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi nhỏ đi rồi à?” Nam tử kia cười cười, giọng nói ôn hòa.
Nam tử cao lớn, Điền Mật chỉ đứng tới ngược hắn, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Điền Mật vừa thấy rõ dung mạo người kia, lập tức sửng sốt, sau đó mừng thầm, thật sự là chẳng tốn công gì mà được lợi nha!