“Trường Hoan, mẹ không biết Hướng Viễn… Hướng Viễn lại có thể biến thành như vậy… Hơn nữa, nó vẫn luôn rất tốt với Đâu Đâu…”
“Mẹ, con và Lục Hướng Viễn mà cứ tiếp tục giày vò nhau như vậy thì cả hai bên đều phải chịu tổn thương.”
“Nhưng mà tình cảm nhiều năm như vậy, con… Thật sự có thể bỏ xuống sao?”
Thẩm Bội Nghi hiểu rõ con gái mình, từ nhỏ, Trường Hoan đã là một người trọng tình trọng nghĩa, nhà họ Lục đối với mẹ con bọn họ là ân nhân lớn, hơn nữa, Trường Hoan còn tự mình đáp ứng nguyện vọng của bà Lục trước khi chết, bây giờ, con bé lại phải làm một người thất tín bội nghĩa…
“Mẹ, mẹ đừng hỏi.”
Nhϊếp Trường Hoan nhíu mày thở dài, cô không biết nên trả lời Thẩm Bội Nghi thế nào, cô là người chứ có phải cỏ cây đâu, tất nhiên không thể nói buông liền buông ngay được, nhưng mà không làm như vậy, cô còn có thể làm gì?
Cô và Lục Hướng Viễn là thanh mai trúc mã chân chính, lưỡng tình tương duyệt, hai người hẹn ước cả đời dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên, cô vốn tưởng rằng, nhiều năm như vậy, tình cảm của bọn họ đã vô cùng bền vững, không thể phá vỡ.
Cho nên cô nguyện ý vì anh ta gạt bỏ mọi khó khăn, vì anh ta mà đánh đổi tất cả, nhưng mà thật sự không ngờ được, sau khi cô đã đánh đổi tất cả như thế thì anh ta lại không thể chấp nhận con người không còn trọn vẹn của cô nữa.
Thâm tình và thề non hẹn biển thì sao chứ? Chỉ cần đứng trước một cơ thể bị tàn phá dơ bẩn đều sẽ tự biến thành chuyện nực cười và dối trá, yếu ớt không chịu nổi.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ thử nghĩ cho cô, chưa từng nghĩ rằng, có lẽ cô cũng không muốn làm như vậy, hay thực ra cô có nỗi khổ riêng mới làm thế, nỗi khổ không thể nói nên lời. Cái mà anh ta coi trọng nhất trong lòng chính là “đồ vật” vốn còn nguyên vẹn chỉ chờ anh ta đến hưởng thụ bỗng nhiên bị người ta cướp đi.
Trái tim anh ta vĩnh viễn bị phẫn nộ và lòng đố kỵ lấp đầy, mà cô đối với Lục Hướng Viễn có ý nghĩa gì, chỉ sợ anh ta đã sớm quên từ lâu, nói cho cùng thì trên đời này có thể tìm được một người vẫn luôn không phụ mình đã ít lại càng ít.
Cô đã từng cố chấp níu kéo, muốn bù đắp lại tất cả, hèn mọn đến cả khi tận mắt thấy anh ta lên giường với người phụ nữ khác cũng không nói một lời, nhưng mà, không ai quan tâm tới sự níu kéo kia của cô, càng không ai thấy đau lòng cho phần hèn mọn kia của cô.
Nếu đem chuyện này nói với người ngoài, tin chắc rằng người ta sẽ chỉ có một phản ứng, đó là, cô nàng Nhϊếp Trường Hoan này ngu đến mức chẳng đáng để đồng tình.
Nhưng mà, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ ngốc nghếch có thể vì người đàn ông mình yêu thương nhẫn nhịn, chịu đựng bỏ qua tất cả, nhẫn nhịn mà chấp nhất níu kéo.
Nhưng thực ra, trái tim cô không kiên cường đến thế, cô không thể mạnh mẽ đến có thể thừa nhận mọi biến đổi trong tương lai mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, cô cũng không thể vừa chịu đựng anh ta nhục nhã chà đạp mình vừa đồng ý gả cho anh ta, làm vợ anh ta được. Ngoại trừ ân đoạn nghĩa tuyệt* thì cô thực sự không còn lựa chọn nào khác nữa.
*Ân đoạt nghĩa tuyệt: cắt đứt tình nghĩa.
Dù cho lựa chọn này có vô cùng khó khăn đi chăng nữa.
Thẩm Bội Nghi nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, trong lòng khó chịu vô cùng, nghĩ đến cô còn đang bệnh mà còn bị Nhϊếp Trường Tình đánh, không khỏi vừa đau lòng lại thương tiếc.
“Trường Hoan, con về nghỉ ngơi trước đi, Đâu Đâu có mẹ chăm sóc, con trở về ngủ một giấc rồi, còn vết thương trên mặt nữa, đừng quên nhờ hộ sĩ chườm đá nhé.”
Trường Hoan không đồng ý nhưng mà Thẩm Bội Nghi khăng khăng như vậy, cô không muốn lại để bà lo lắng, hơn nữa Đâu Đâu đã ngủ rất say rồi nên gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Khi xuống tầng, chuông điện thoại vang lên, là của chị Triệu, người quản lý đã lâu không liên hệ với cô.
Giọng nói kích động xen lẫn vui sướиɠ của chị Triệu truyền qua di động, chị ấy nói rất nhanh như bắn súng liên thanh, Trường Hoan đến ngay cả cơ hội xen vào cũng không có.