Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con

Chương 272: Thủy triều hung mãnh (2)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh cúi đầu, môi trùng điệp rơi vào ngực cô trắng nõn vuốt nhè nhẹ qua lại.

Địa phương anh tiếp xúc truyền đến run rẩy tê dại, tinh tế, giống như điện lưu đảo mắt đi khắp toàn thân.

Có lẽ là cháy mạnh hay hoặc giả là uống nhiều lại có lẽ, là điều hòa nhiệt độ mở có chút thấp, mờ mờ ảo ảo cảm thấy rất lạnh, rồi sau đó, cô cảm giác được một cái thân thể ấm áp nhích lại gần, cùng cô dán chặt. Mơ mơ màng màng cô chỉ cảm thấy, có cái thứ gì đó, đem linh hồn cô vốn hư không nhồi, cô hô nhỏ, cô ngâm khẽ, cô gắt gao leo lên, hận không thể giờ phút này hóa thành một nhánh khói xanh cùng người kia biến mất tại khắp ngõ ngách thế giới này...

Có thể là mạnh mẽ đi lên, giờ này khắc này cô đã nói không ra lời. Thân thể run rẩy tựa như cái sàng linh hồn đều đã giống như bay lên rồi!

Người đàn ông ôm ấp thần kỳ ấm áp, giống như là một cái đất ấm kỳ dị.

Cô cảm thấy được chính mình bắt đầu nằm mơ, không ngừng làm các loại mộng.

Những cái mộng này đều là đủ mọi màu sắc, màu đỏ, màu lam, xanh biếc, màu xám... Nhiều màu sắc như là đồng thoại.

Nhưng mà cuối cùng cắn nuốt thân thể của cô, linh hồn của cô là tối tăm vô tận....

Trong cơ thể cuồn cuộn cảm xúc giống như thủy triều mãnh liệt hung hăng cuốn sạch cô ném hướng bầu trời.

Là một mảnh hoang vu.

=========================

Ngọn đèn mờ nhạt, cô tựa vào trên người anh, anh nhẹ nhàng đốt lên một điếu thuốc.

Cô cảm thấy được chính mình tuyệt đối là điên rồi, hoặc là, là vì trong khoảng thời gian này, Lãnh Vân Lâm đối với cô, kỳ thật coi như là không tệ.

Cô ngẩng đầu nhìn đến ngón tay Lãnh Vân Lâm trắng nõn cầm một điếu thuốc. Mùi thơm mát ngược lại như là nước hoa, một vòng một vòng quanh quẩn tại đầu ngón tay của anh, tại quanh thân bọn họ cũng là tại trong lòng cô.

Bộ dáng anh kỳ thật rất tuấn tú. Nhất là tựa vào thật sự gần như vậy, góc độ từ dưới mà lên.

Thân thể người đàn ông mặc dù không hề giống những cái tiên sinh khoa trương khoẻ đẹp. Nhưng mà vẫn như cũ có ngực cùng cơ bụng rắn chắc, không thấy nửa điểm sẹo lồi, thập phần mê người.

Cổ thon dài hướng về phía trước, cằm hơi chút ngạo mạn. Bởi vì bận rộn tựa hồ hơi hơi lộ ra râu ngây ngô hơi có chút suy sút.

Môi mỏng có hình xinh đẹp, hương vị môi kia cô cực kỳ thích, tươi mát tự nhiên.

Mũi cao thẳng như là đường chân trời cắt qua phía chân trời có một loại quý tộc tao nhã cùng cao ngạo.

Lông mi che dấu đáy mắt thâm thúy mà nhìn không thấu cảm xúc kia, mày nồng đậm xinh đẹp, bình thường chỉ là mặt nhăn, rất muốn làm cho người ta lấy tay đem nó vuốt lên.

Cô là nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy, cánh tay cô từ chăn đơn mỏng nhạt duỗi ra, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mi tâm của anh.

"Như thế nào?" Thanh âm trầm thấp như là cà phê nấu đến nồng đậm mang theo hương vị thuần hậu mà lâu dài.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì hai người tựa vào thật sự gần, cô mềm nhẹ lắc đầu để cho sợi tóc của cô xoa xát cổ của anh, nóng nóng ngứa.

Anh cúi đầu, lại khẽ nhíu mày, nhìn cô trong lòng.

Tửu lượng của anh tất nhiên so với cô tốt. Nhưng mà, vừa mới không khống chế được của anh lại là khoái hoạt như thế.

Năm năm, cảm giác đặt ở trong lòng anh năm năm. Nhưng mà tại trong bóng đêm Lệ Giang giống như toàn bộ quá khứ, cũng không lại chân thật.