Editor Quỳnh Nguyễn.
Anh chợt dùng một chút sức, đưa tay ôm ngang cô lên, chậm rãi hướng đến ghế sô pha trong phòng khách. Vừa mới buông cô xuống, anh liền như hình với bóng đè ép xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, lên cổ, nhẹ nhàng nói:" Những cái kia đều không quan trọng."
"Thế nhưng." cô thấy váy mình bị anh cởi xuống dưới, ngoại trừ chỉ còn lại hai mảnh vải che đậy y phục bên ngoài, không còn vật khác. 23 độ, cảm giác hơi có chút lạnh. Cô cảm thấy không tự nhiên, muốn đem gối ôm bên cạnh, che lại cơ thể mình, tựa như là ôm búp bê, con mắt lập lòe như một chú nai ngơ ngác.
" Nhưng mà chuyện gì?" Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng đầy rạo rực. Cũng không giống như trước đó, đem đối phương lột ra sạch sẽ, còn bản thân mình lại ăn mặc chỉnh tề.
Ngón tay của anh kéo rơi cà vạt của mình, nhẹ nhàng chuyển qua áo sơ mi của mình, từng nút từng nút, lộ ra bờ ngực rắn chắc.
"Sau khi ăn xong, sẽ bất lợi cho việc hoạt động." Ghế sô pha rất lớn, cô núp ở một góc, trên thân chăm chú cầm gối ôm cản trở.
Lúc đầu, cô nghĩ đến chuyện thuận theo anh, cho dù anh nói cái gì, cô cũng sẽ không cùng anh cãi lộn, cùng anh khiêu chiến. Thế nhưng, ngay thời điểm hiện tại, lúc tình ý đang muốn phát triển, cô cảm thấy không thể tiếp tục theo anh được nữa!
Nếu không có trận bạo ngược tối hôm qua, cõ lẽ cô còn có thể cắn răng chịu đựng. Thế nhưng, chỉ cần nhớ tới hình ảnh ngắn kia, hiện tại đầu cô không thể tiếp tục suy nghĩ thêm!
Với lại, không biết suy nghĩ cái gì, cô nghĩ là như vậy.
Còn tốt hơn thời điểm phát sinh trong đêm đầu tiên cách đây năm năm, cô uống nhiều, không còn cảm giác gì. Nếu không, dưới sự giày vò của anh, chỉ sợ chính mình sẽ ngất đi vì đau nhức!
Khoan hãy nói, thấy đáy mắt cô có chút sợ hãi, càng giống như một liều thuốc đại bổ, để toàn thân anh đều khô nóng đứng lên!
Anh thừa nhận, anh rất giống như một người đàn ông đang độc chiếm. Mặt ngoài càng như mây trôi nước chảy không có chút rung động nào, nội tâm một khi bị xúc động, sẽ càng thêm mãnh liệt!
Anh thêm yêu thích bộ dáng như một chú mèo hoang này, dáng vẻ trong mắt anh đang run lẩy bẩy, kêu khóc cầu xin tha thứ.
Cô trước đó càng mạnh mẽ, càng phách lối, càng không để anh vào trong mắt, giờ đây cô trong mắt anh chỉ có dáng vẻ đáng thương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng tăng thêm!
Con mồi đã nằm trong tay, anh không cần nóng nảy ăn như hổ đói, mà chính là chậm rãi ngồi bên người cô, từng bước từng bước, cầm lấy gối ôm mà cô đang che cơ thể, lấy ra, vứt đi, để cho cô giống như một con nhím bị nhổ đi từng cái gai một, lộ ra cái bụng mềm mại, tránh cũng không thể tránh!
" Đừng vậy nha, sau khi ăn xong không tốt cho vận động. Cho nên, chúng ta vẫn nên là ăn cơm trước rồi lại tính tiếp."
Cõ lẽ là bởi vì, cảm thấy mình tránh đều không tránh khỏi, Mộ Thanh Vũ dứt khoát buông tay buông chân.
Có câu nói gọi là, cuộc sống vốn dựa vào mạnh yếu, nếu không thể liều mạng phản kháng, như vậy thì tốt nhất nằm xuống mà hưởng thụ.
Lãnh Vân Lâm quá mạnh mẽ, cô căn bản không có tránh khỏi móng vuốt của anh, cũng phải suy nghĩ một chút, chính mình phải thế nào để có thể dễ chịu một chút, chí ít, không muốn khủng bố giống như tối hôm qua như vậy.
Bình thường nói đến chuyện nam nữ, bên trên sẽ bạo ngược, nếu không phải là đàn ông theo chủ nghĩa khác, thường yêu thích khống chế người khác.
Nhưng, cô là nhân viên tập đoàn Lãnh Thị, tự nhiên nghe nói qua sở thích của anh.
Chuyện này, cô không có cách nào khác. Như vậy, cũng chỉ có thể bỏ ra chút công sức rồi!
_______