Editor: Quỳnh Nguyễn
Còn muốn ở chỗ này? Ở trên xe? Cô tình nguyện đi tìm chết!
"Anh nói, em muốn hay không muốn tùy em, mà anh hiện tại lại muốn em rồi!" Anh ôm cô nhích lại gần mình, bởi vì vừa mới không có sửa sang cho nên càng thêm dễ dàng cho anh phạm tội.
Bắt lấy hai cái tay cô múa may, bờ môi của anh tìm kiếm được cằm cô nhọn hoắt dịu dàng cắn.
Khóe miệng không chút để ý nói một câu: "Em yên tâm, bây giờ anh cam đoan sẽ không để em đau..."
"Tôi không cần, anh buông! Tôi không - - ưm - - - "
Trên đường nhỏ trong rừng yên tĩnh, một chiếc Porsche màu bạc lại rất có quy luật lay động.
=========================
Ngày hôm sau, lúc Lãnh Vân Lâm kéo eo, Mộ Thanh Vũ sóng vai dắt tay đi vào công ty, toàn bộ nhân viên công ty đều đã chấn kinh rồi...
Đó là tiết tấu gì?
Nhất là lúc Lãnh Vân Lâm biểu tình ôn thuần giống trước kia, mà Mộ thư ký lại vẻ mặt âm trầm, tựa hồ phi thường không vừa ý tư thế này. Toàn bộ nhân viên công ty lại một lần chấn kinh rồi...
Lãnh Vân Lâm vẫn kéo eo Mộ Thanh Vũ, vẻ mặt cô hắc tuyến, mãi đến đến chỗ trong thang máy cửa thang máy đóng lại cô mới giận tái mặt: "Lãnh Vân Lâm, anh tới cùng muốn thế nào!"
"Ha ha, tối qua người khóc cầu anh kia cũng không biết là ai? Như thế nào, vừa xuống giường liền gọi thẳng tên đối với anh? Một đêm phu thê còn có trăm ngày ân a, em tính tính ân tình chúng ta có bao nhiêu?" Trên mặt của anh vẫn mang theo mỉm cười ôn nhuận như cũ, nếu không phải nghe anh nói như vậy, thật sự rất khó tưởng tượng giấu ở mặt ngoài Lãnh Vân Lâm là tâm phúc hắc cường thế như vậy!
Cô cười lạnh, dỡ xuống tất cả đều thuận theo vốn có, trở về mỏ nhọn răng sắc của mình: "Lãnh Vân Lâm, tôi có đôi khi thật sự cảm thấy được anh rất buồn cười! Anh có tiền như thế, người lại bộ dáng đẹp trai, cái dạng phụ nữ gì tìm không thấy, như thế nào phải muốn là tôi?"
"Anh cũng không có biện pháp a." Anh vẻ mặt vô tội, lập tức cầm lấy tay cô đặt ở trên bụng anh, lập tức chậm rãi dời xuống: "Nó nói, nó cực kỳ thích em, làm sao bây giờ?"
"Không biết xấu hổ!" Mặt cô nóng lên, đột nhiên hất tay anh ra. Đúng lúc này thang máy đến chỗ tầng đỉnh, cô dẫn đầu nghiêm mặt đi ra ngoài.
Lãnh Vân Lâm theo ở phía sau, hai lần đuổi theo cô, giữ chặt cánh tay của cô kéo cô trở về.
Tiếp theo cánh tay ôm lên đem cô vây ở trong l*иg ngực mình, lui ra phía sau vài bước, dựa vào tường.
Anh cách cô rất gần, hai người mặt đối mặt, cô lại cúi đầu cau mày, vẻ mặt không vừa ý.
Càng là nhìn đến cô bộ dáng này anh lại càng muốn trong mắt cô chỉ có bóng dáng chính anh.
Anh là ai? Nhị công tử Lãnh gia, tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị Lãnh Vân Lâm!
Lấy mị lực của anh còn không chinh phục được một cái con mèo nhỏ có móng vuốt dài! Anh cần phải làm cho trong mắt cô, trong lòng tất cả đều lấp đầy anh mới được!
"Em chẳng lẽ không biết, phụ nữ càng là cự tuyệt, người đàn ông lại càng là hăm hở tiến lên sao?" Môi nỉ non những lời này, anh nhẹ nhàng tựa vào đi lên, cho dù là cô không muốn, anh cũng không muốn truy đuổi môi của cô, hôn môi chơi đùa.
"Tổng giám đốc, nơi này có phân văn - -" Trình Diệu Quân cầm túi văn kiện trong tay, vừa mới từ chỗ rẽ đi tới, liền thấy được một màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên hành lang!